BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 15

“Ừ, hử,” Thumm ậm ừ, rụt rè chạm tay vào tờ ngân phiếu.
“Chuyện này quyết định thế đi,” vị khách nói tiếp. “Chỉ có thêm hai điều

kiện nữa. Tôi cần ngài đảm bảo, ngài thám tử. Thứ nhất, ngài không được
bám theo - không biết từ chính xác là gì - theo đuôi tôi khi tôi rời khỏi văn
phòng này, và trừ khi tôi không thể gọi cho ngài vào ngày hai mươi ngài
không được tìm cách lần ra tôi.”

“Chắc chắn, chắc chắn rồi,” giọng Thumm run run. Cả ngàn đô! Những

giọt nước mắt hạnh phúc dâng lên trong đôi mắt hóa đá của ông. Giờ đang
là những ngày khó khăn. Những một ngàn đô chỉ để giữ cái phong bì mỏng
manh kia an toàn!

“Hai là,” người đàn ông nhẹ nhàng bước ra cửa, “nếu tôi không thể gọi

điện cho ngài vào ngày hai mươi, ngài không được mở phong bì trừ khi có
mặt ngài Drury Lane.”

Thumm há hốc miệng. Đây chính là cú chốt quyết định. Vở diễn kết

thúc. Râu Cầu Vồng cười cầu tài, lủi nhanh qua cửa và biến mất.

Cô Patience Thumm - độc thân, da trắng, chừng hai mươi mốt tuổi, tóc

màu mật ong, và nói như một thợ làm vườn, thực sự là hạt giống quý trong
mắt bố cô

*

- giật tai nghe ra khỏi đầu và nhanh chóng quăng nó vào ngăn

kéo dưới cùng của bàn làm việc trong phòng khách, ngăn kéo đó trở thành
điểm đến cuối cùng của “thiết bị đo thái độ thám tử” trong văn phòng vô
cùng hiện đại này. Ngay sau đó, cánh cửa phòng thám tử bật mở và một
người cao lớn đeo kính xanh với một bộ râu kì lạ xuất hiện. Có vẻ như ông
ta không thấy Patience, tiếc cho ông ta, vì ông chỉ chăm chăm duy nhất một
việc: giữ cho kính, bộ râu và bản thân ông ta tránh xa khỏi lễ từ biệt của
Văn phòng thám tử Thumm mà dấn thân vào hành trình vĩ đại nhất. Cánh
cửa ngoài đóng sập lại sau lưng ông và ngay tức khắc Patience, người ít tò
mò hơn phần lớn phụ nữ khác - vì rằng, cô có hứa gì đâu - lao vội ra phía
cửa để kịp ngó thấy một góc bộ râu hoành tráng ở góc hành lang vì chủ của
nó không đợi thang máy, mà phi như bay xuống thang bộ. Patience lãng phí
ba giây quý giá của cuộc đời đứng cắn môi; rồi cô lắc đầu, phẩm hạnh cuối
cùng đã chiến thắng, cô nhanh chóng quay lại phòng chờ. Cô lao vào thánh
đường của bố mình, đôi mắt xanh thẳm của cô đầy phấn khích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.