BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 167

Joe Villa thở hắt ra, tựa người vào bàn. Thumm rời khỏi phòng để tìm

điện thoại, không để ý đến hướng dẫn trên bàn làm việc. Vị quản lý tiền
nhiệm bắt đầu thì thầm trò chuyện với Tiến sĩ Sedlar. Ông Drury Lane mơ
màng xem một bức tranh khắc cũ sắc nét - bức chân dung Droeshout treo
trên tường của Tiến sĩ Choate. Còn Patience và Rowe, họ đứng tựa vai
nhau, không nói câu nào. Như thể tất cả đều đang chờ đợi một điều gì đó
xảy ra.

Ngài thanh tra phi vào. “Villa”, ông nói ngắn gọn. Tên trộm giật mình

chú ý. “Mày sẽ đi theo tao.”

“Ông định mang tôi đi đâu?”
“Mày sẽ sớm biết thôi.” Các học giả đã ngừng nói chuyện và đang quan

sát Thumm đầy lo lắng. “Tiến sĩ Sedlar, ông sẽ ở lại đây?”

“Xin lỗi ông?” viên quản lý người Anh thì thầm, đầy ngạc nhiên.
“Chúng tôi đang định làm một chuyến du ngoạn đến nhà của vị Tiến sĩ

Ales này,” viên thanh tra giải thích với một nụ cười ranh mãnh. “Tôi nghĩ
rằng ông cũng muốn đi cùng.”

“Úi…” Villa cất giọng khàn khàn.
Tiến sĩ Sedlar cau mày. “Tôi sợ rằng tôi không hoàn toàn hiểu chuyện.”
“Tiến sĩ Sedlar và tôi còn nhiều chuyện khác cần giải quyết trong ngày,”

Tiến sĩ Choate lạnh nhạt.

“Vậy thì thôi.” Lane đột ngột di chuyển. “Ngài thanh tra, làm ơn. Tôi

đang rùng mình khi nghĩ đến những điều Tiến sĩ Sedlar sẽ nghĩ về lòng
hiếu khách của người Mỹ sau vụ khủng hoảng này. Mặt khác, Tiến sĩ, ông
đang lưu trú ở đâu trong trường hợp chúng tôi cần tìm ông… à, trường hợp
khẩn cấp?”

“Tại khách sạn Seneca, ngài Lane.”
“Cảm ơn ông. Đi thôi nào, ngài thanh tra. Patience, Gordon, ta nghĩ rằng

mọi người không thể tách rời hai cháu nữa, nhỉ?” ông lão cười khúc khích.
“À, tuổi trẻ bồng bột,” và ông lắc đầu buồn bã rồi đi ra cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.