BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 173

“Ồ, ông ấy chỉ có một mình.”
“Ông không nhìn thấy một gã người Ai len to lớn, tuổi trung niên, có mái

tóc đỏ xấu xí, lượn lờ xung quanh, có phải không?”

“Không, thưa ngài.”
“Buồn cười thật, cái quái gì đã xảy ra với Mick đây?”
“Đừng quên, bố à,” Patience nói, “rằng Maxwell đã bị đuổi đi ngay sau

khi Tiến sĩ Ales về đến nhà. Có thể là Donoghue đã trốn ở bên ngoài sau
một bụi cây, thấy Maxwell đi xa rồi, và sau đó…”

“Sao nữa?”
Patience thở dài. “Con cũng muốn biết nữa.”
“Ông có để ý địa chỉ trên bao bì không?” Rowe hỏi.
“Ồ, vâng, thưa ông. Quý ông này.” Maxwell nghiêng cọng rơm màu xám

trỏ về phía Lane, “mới nêu tên chỗ đó cách đây chừng một phút trước. Bảo
tàng Britannic. Đại lộ Thứ Năm và phố Thứ Sáu Mươi Lăm, như trên bao
bì, thành phố New York.”

“Giấy gói màu nâu, còn địa chỉ được in bằng mực màu xanh?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Hừm,” Thumm nói,” dù sao, mọi chuyện đã rõ ràng hơn rất nhiều. Tôi

không có câu hỏi nào khác vào lúc này nhưng người đàn ông đội mũ màu
xanh đó chính là Ales; hắn đã lấy trộm cuốn sách, đặt cuốn năm 1606 vào
chỗ đó, và ngày hôm sau hắn trả lại bản in năm 1599 qua người đưa tin.”

“Nó ở trong bọc,” Villa cười hả hê.
“Đúng, đúng rồi,” Lane lẩm bẩm, trán nhăn tít lại. “Còn chuyện nữa,

Maxwell, ông có nhớ mình đã gửi một gói hàng tương tự như vậy khoảng
hai tháng trước đây không?”

Những dấu hiệu về hành vi trộm cắp làm Maxwell lo lắng; ông bồn chồn.

“Tôi… tôi hy vọng là,” ông lo lắng nói, “tôi đã không làm gì sai cả. Tôi
không biết… Tiến sĩ Ales luôn tỏ ra là một quý ông… Vâng, thưa ông. Tôi
đã gửi một gói giống như vậy lần trước; nó được gửi đến một ông nào đó
tên Crabbe, tôi nghĩ rằng, trông coi tòa nhà Saxon, trên đại lộ Thứ Năm…”

“Thị lực của ông còn tốt, nhỉ?” Ngài thanh tra khô khan nói. “Được rồi,

Joe, mày may như quỷ đó. Mọi thứ đều trùng khớp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.