BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 193

22

Kẻ Phá Hoại

Trong nhà để xe là một chiếc ô tô bị móp méo, giữa đống bu lông gỉ, giẻ
thấm dầu, mấy giá gỗ - những thứ vụn vặn đang bốc mùi ác quỷ. Một chiếc
ghế cổ lỗ đặt giữa bức tường có cửa sổ và chiếc xe, treo trên nó là mấy sợi
dây thừng rách nát. Giữa cái ghế và cánh cửa hai lớp là xác của Maxwell,
bộ đồ màu đen đã phủ bụi; lão nằm nghiêng, hai chân lỏng lẻo phía dưới.
Không có dấu hiệu của vết thương, mặc dù có dấu vết nút thắt của một
miếng vải ở gáy. Cách bàn tay phải đang giơ thẳng ra hai bộ là một cái ghế
đẩu lem nhem sơn, trên đó đặt một chiếc điện thoại, ống nghe treo lủng
lẳng ở đầu dây. Patience thẫn thờ móc nó lại.

Rowe và Lane quỳ xuống bên cạnh cơ thể đó và lật nó lại. Khuôn mặt

gầy guộc của Maxwell đổi sang màu trắng nhợt; dưới cằm là một miếng vải
dày gấp lại như thể khăn ăn, rõ ràng đây là miếng vải bịt miệng mà ông đã
cố nhổ nó ra sau khi tự cởi trói khỏi những sợi dây thừng đang buộc trên
ghế. Sau đó, đột nhiên, khuôn mặt ông bắt đầu co giật, và ông thốt lên một
tiếng rên khẽ.

“Trời ơi, ông ấy còn sống!” Patience kêu lên, chạy về phía đó. Cô quỳ

xuống, bất chấp bụi bẩn và sàn bê tông, rồi vỗ vỗ vào má ông già. Đôi mắt
ông chớp chớp, rồi khép lại. Rowe đứng bật dậy và tìm được một vòi nước
màu xanh lục ở phía sau của nhà để xe; anh nhúng khăn tay của mình vào
nước rồi quay lại. Patience nhẹ nhàng lau khuôn mặt trắng bệch đó.

“Ông bạn tội nghiệp,” Lane nói chậm rãi. ” Gordon à, chúng ta có thể

tìm cách mang ông ấy vào nhà.”

Họ nâng cơ thể toàn xương một cách cẩn thận và mang nó qua khoảng

sân đến cánh cửa vỡ kính phía trước vào phòng khách. Patience vật lộn lật
ngược chiếc ghế sofa lại, cố gắng kéo nó sang phải; lớp vải bọc đã bị rạch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.