BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 227

“Ông là thanh tra Thumm?” Người lạ đó cất lời.
“Phải.”
“Tôi là người của cảnh sát trưởng Bolling ở Tarrytown.”
“Ồ, vâng! Tôi đã gọi cho ông ta sáng nay để nói rằng tôi sẽ trở lại.”
“Vâng, ông ta dặn tôi thông báo cho ngài và mọi người biết rằng, một

người đàn ông có vẻ đang choáng váng khi bị bắt gặp lang thang trên con
đường giữa Irvington và Tarrytown. Nhìn gần có vẻ ốm đói. Yếu ớt. Hơi
gàn dở. Ông ta không nói được tên mình nhưng luôn lầm bầm điều gì đó về
một chiếc mũ màu xanh.”

“Mũ màu xanh!”
“Đúng. Họ đã đưa ông ta đến bệnh viện ở Tarrytown. Ngài cảnh sát

trưởng nói mọi người hãy đến đó nếu muốn gặp ông ta”

Họ tìm thấy Bolling sốt ruột đi qua đi lại trong phòng chờ của bệnh viện.

Ông nồng nhiệt bắt tay Thumm. “Đã lâu không gặp ông rồi, ngài thanh tra!
Vâng, ngày qua ngày mọi chuyện chỉ càng tồi tệ hơn. Muốn gặp ông ta
không?”

“Tất nhiên. Ai đấy?”
“Chịu. Họ mới tóm được ông ta gần đây. Đó là một gã khá cao lớn,

nhưng giờ rất gầy, đến mức có thể nhìn thấy xương sườn. Chết đói.”

Mọi người hồi hộp đi theo Bolling dọc hành lang.
Bolling mở cửa một phòng riêng. Một người đàn ông trung niên nằm yên

lành trên giường bệnh viện. Một đống quần áo dơ bẩn tả tơi nằm trên một
chiếc ghế gần đó. Khuôn mặt của ông tả tơi, trũng sâu và bị phủ kín bởi
chòm râu mọc rậm rạp; và đôi mắt hãy còn mở, đang trừng trừng nhìn vào
bức tường.

Thanh tra Thumm há hốc miệng. “Donoghue!” Ông gầm lên.
“Đó có phải gã người Ai len đã mất tích không?” Bolling háo hức hỏi.
Ngài Drury Lane lặng lẽ đóng cửa lại. Ông đến gần chiếc giường và nhìn

xuống người Ai len khốn khổ. Đôi mắt ông ta đột nhiên chứa đầy đau đớn,
và từ từ đầu quay lại. Ông bắt gặp Lane đang ngây người, rồi chuyển ánh
nhìn sang khuôn mặt của viên thanh tra… Nhận thức có vẻ vừa quay lại với
ông. Ông liếm môi. “Ngài thanh tra,” ông thì thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.