BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 232

Đôi má gầy gò được phủ một lớp râu tóc vàng mượt. Người bác sĩ trẻ

cho ông uống thuốc và đôi mắt của người đàn ông hấp háy mở ra. Nhưng
nhìn chúng hết sức mơ hồ, và ông ta lại đưa đôi mắt trống không nhìn khi
ngài thanh tra lúc này đang bắt đầu hỏi dồn dập. Sau đó, ông lại nhắm mắt.

“Được rồi,” Bolling càu nhàu. “Hãy mang cả đội đến bệnh viện. Chúng

ta sẽ tra hỏi gã này vào ngày mai.”

Khi xe cứu thương đi khỏi, một chiếc xe khác phóng đến, một chàng trai

trẻ không đội mũ nhảy ra ngoài. Anh ta chính là tay phóng viên bị thu hút
đến hiện trường bởi những tin đồn bí ẩn - món ưa thích của các quý ông
làm báo. Bolling và Thumm bị choáng ngợp với những câu hỏi. Bất chấp
Lane liên tục ra dấu, những dòng tin tức liên tục tuôn ra: tất cả những gì họ
biết về Tiến sĩ Ales, về “kẻ chạy trốn khỏi công lý ở Pháp,” câu chuyện
kịch tính của Donoghue, sự giống nhau về nhân dạng của cặp song sinh
Sedlar… Tay phóng viên vọt đi, toe toét cười chiến thắng.

“Đó,” Lane lạnh lùng nói, “là một quyết định sai lầm, ngài thanh tra.”
Thumm đỏ mặt. Lúc đó, một người đàn ông đến gần Bolling và báo cáo

rằng không tìm được dù là đầu mối nhỏ nhất dẫn đến danh tính của người
đã giam cầm hai người trong căn nhà.

“Tôi cũng đã gọi về Tarrytown,” anh báo cáo, “và xác định được chủ sở

hữu của tài sản này. Ông ta thậm chí còn không biết ai đang sống ở đây.
Ông nói rằng nó đã bị ‘bỏ hoang’ trong ba năm.”

Cả hai đội leo vào xe ô tô của mình trong im lặng. Phải chừng mười phút

sau đó Gordon Rowe mệt mỏi nói: “Hãy nói về câu đố!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.