BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 237

ngài biết phần còn lại rồi đấy.”

“Nhưng tại sao?” Thumm hỏi. “Tôi thấy thật vô lý.”
Sedlar nhún đôi vai gầy. “Tôi cho rằng nó sợ tôi sẽ nói ra. Có lúc hết

cách tôi đã từng dọa rằng sẽ khai với cảnh sát. Tôi đoán rằng nó muốn tôi
biến mất cho đến khi nó có thể thoát khỏi đất nước này cùng với trang giấy
đó.”

“Mắt kính của ông đã được tìm thấy tại nhà Tiến sĩ Ales sau những gì đã

xảy ra, mà giờ đã là một vụ giết người,” Thumm nói nghiêm khắc. “Giải
thích đi.”

“Cái kính của tôi ư? Ồ, phải.” Ông mệt mỏi vẫy tay. “Cánh báo chí đã

nói một số điều về việc này. Tôi không thể giải thích. William hẳn đã lấy nó
từ tôi khi… Cậu ấy nói rằng phải quay trở về nhà để lấy tài liệu, rồi cậu ấy
bỏ đi. Nhưng tôi cho rằng cậu ấy đã đụng độ với tên sát nhân và bằng cách
nào đó cái kính đã rơi khỏi túi rồi bị dẫm vỡ trong cuộc giằng co. Không
nghi ngờ gì nữa, cậu ấy đã bị giết vì sở hữu tài liệu đó.”

“Và giờ nó ở trong tay kẻ giết em trai ông sao?”
“Chứ còn sao nữa?”
Khung cảnh thật yên tĩnh. Donoghue đã ngủ thẳng cẳng, và tiếng ngáy

như tiếng súng trường của ông ta càng vang trong không gian yên tĩnh.
Patience và Rowe nhìn nhau, rồi hai người đến đứng hai bên giường.

“Nhưng còn bí mật, Tiến sĩ Sedlar,” Rowe nài nỉ với ánh mắt sốt ruột.
“Ông không thể cứ để nó như vậy được.” Patience kêu lên.
Người đàn ông ngồi trên giường chào đón họ bằng nụ cười. “Vậy hai

người cũng muốn biết?” Ông ta nhẹ nhàng nói. “Chắc là tôi sẽ kể hai người
nghe về… cái chết của Shakespeare?”

“Cái chết của Shakespeare!”
“Ôi, Chúa ơi?” Rowe khàn khàn.
“Nhưng làm sao một người có thể viết về cái chết của chính mình?”

Patience hỏi.

“Câu hỏi rất thích hợp.” Vị tiến sĩ người Anh cười mỉm. Ông bất chợt

ngồi dậy trên giường, đôi mắt rực lửa. “Shakespeare chết vì cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.