BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 238

“Không ai biết,” Rowe thì thầm. “Nhưng đã có những nghiên cứu và

chẩn đoán khoa học. Tôi nhớ đã đọc một bài báo, một trong những bài báo
cũ của Lancet đã đoán nguyên nhân cái chết của Shakespeare vì nhiều căn
bệnh kì quái - bệnh sốt rét, động kinh, xơ cứng động mạch, nghiện rượu
mãn tính, viêm thận và Chúa biết những bệnh gì khác. Tôi nghĩ có mười ba
loại cả thảy.”

“Thật ư?” Tiến sĩ Sedlar thì thầm. “Thú vị thật. Vấn đề là theo bản ghi

chú cũ ấy,” ông ta dừng lại. “Shakespeare đã bị ám sát.”

Mọi người im lặng kinh ngạc. Vị tiến sĩ người Anh tiếp tục với nụ cười

nhợt nhạt kì cục. “Có vẻ như trong bức thư mà Shakespeare gửi cho ông
William Humphrey.”

“Humphrey?” Rowe thì thầm. “William Humphrey? Cái người mang họ

Humphrey duy nhất mà tôi nghe được có liên quan tới Shakespeare đó là
Ozias Humphrey, người được Malone ủy nhiệm năm 1783 chuẩn bị một
bức vẽ màu chân dung Chandos. Đã nghe thấy ông Humphrey kia bao giờ
chưa, ông Lane?”

“Chưa từng.”
“Đó là một cái tên mới mẻ đối với những người hâm mộ Shakespeare.”

Tiến sĩ Sedlar nói. “Là…”

“Ôi, thánh thần ơi!” Rowe gào lên, chỉ ra, “Đó là W.H.”
“Xin lỗi?”
“W.H. Chữ viết tắt W.H trong các bài sonnet!”
“Đó là một hướng khả quan đấy. Điều này rất có thể; chưa có kết luận

chính xác nào về điều này. Dù sao chúng ta cũng biết điều này: Ngài John
Humphrey Bond là hậu duệ của William Humphrey!”

“Ngài hãy giải thích đi,” Patience nói với giọng ảo não, “làm sao quyển

sách với lá thư trong đó lại trở thành tài sản của gia đình Humphrey Bond?”

“Đúng. Rõ ràng Humphrey là một người bạn rất thân thiết của

Shakespeare.”

Rowe lao đến chân giường. “Ông phải chắc chắn về việc này,” anh nói

to. “Ngày đề trên bức thư là ngày nào? Nó được gửi khi nào?”

“Hai mươi hai tháng Tư năm 1616.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.