28
Bằng Chứng
Từ Quả Chuông
Rõ ràng cô Patience Thumm khác hẳn so với trước. Ngài thanh tra lo lắng
ra mặt. Cô chỉ ăn như một chú chim, ngủ ít, và ngày ngày đi từ nhà thanh
tra Thumm đến văn phòng như một bóng ma héo hon, nhợt nhạt và luôn
suy tư. Đôi khi cô phàn nàn về chứng đau đầu và trốn trong phòng mình
trong nhiều giờ. Khi cô xuất hiện, vẻ mệt mỏi và chán nản càng hằn sâu
trên khuôn mặt.
“Có chuyện gì vậy?” Một hôm, ngài thanh tra khó chịu cất lời. “Gặp rắc
rối với cậu bạn trai đó hả?”
“Với Gordon ư? Thật vớ vẩn, bố à. Bọn con - bọn con chỉ là đôi bạn tốt.
Với lại, giờ anh ấy luôn bận rộn ở Bảo tàng Britannic, con cũng không gặp
anh ấy nhiều.”
Viên thanh tra càu nhàu, nhưng ông vẫn quan sát cô một cách lo lắng.
Chiều hôm đó, ông gọi điện đến bảo tàng và nói chuyện với Gordon Rowe.
Nhưng chàng trai có vẻ cực kì bận rộn. Không, nó không hiểu - viên thanh
tra gác máy, ông vẫn đang loay hoay cố gắng làm bố; và suốt phần còn lại
của ngày ông đã khiến Brodie thêm khổ sở.
Khoảng một tuần sau sự kiện tại bệnh viện ở Tarrytown, Patience xuất
hiện tại văn phòng của bố, cô mặc đồ vải gai tươi sáng và đã trở lại chính
mình hơn so với mấy ngày trước. “Con nghỉ việc để đi dạo chơi chút,” cô
thông báo, kéo đôi găng lưới màu trắng, “về miền thôn quê. Bố có phiền
không bố yêu?”
“Hả, không!” ngài thanh tra vội nói. “Chúc con vui vẻ. Đi một mình à?”
Patience soi kĩ khuôn mặt mình trong gương. “Tất nhiên. Tại sao con
không nên đi một mình?”