này hoàn toàn hợp lý bởi thực tế là vị khách thứ hai đã vào nhà mà không
gặp khó khăn; khóa cửa tự động; bản sao chìa khóa của Maxwell đang nằm
trong tay vị khách đầu tiên; nhưng người đàn ông thứ hai vẫn vào được
nhà. Bằng cách nào nếu không phải từ chiếc chìa khóa gốc của Tiến sĩ
Ales?”
“Theo con, người đàn ông đeo mặt nạ là ai?” bố cô hỏi.
“Có những bằng chứng dẫn đến kết luận. Chúng ta tìm thấy những mảnh
vỡ của một mắt kính trong gian hầm. Tiến sĩ Sedlar là người duy nhất có
liên quan đeo kính một mắt. Maxwell chưa bao giờ nhìn thấy chiếc mắt
kính đó trong nhà trước đây. Điều này chỉ ra rằng Hamnet Sedlar đã ở trong
nhà vào đêm xảy ra án mạng! Nếu Hamnet ở trong nhà thì ông là một trong
hai người, người kia sẽ là em trai của ông, William hay chính làTiến sĩ
Ales. Nhưng do William là nạn nhân, như con chỉ ra ở trên, thì Hamnet
phải là kẻ đã giết chết em trai mình!”
“Ta sẽ bị nguyền rủa mất,” Thumm nói.
“Không, không, Patience,” Rowe nói, dợm đứng lên. “Đó là…”
“Một lát thôi, Gordon,” Lane lặng lẽ nói. “Dựa trên cơ sở nào cháu nghĩ
Tiến sĩ Hamnet Sedlar là kẻ thủ ác trong vụ án này, Patience?”
Ném một cái nhìn đầy thách thức về phía chàng thanh niên, Patience nói,
“Dựa trên nhiều dữ kiện, cháu cho rằng Hamnet chính là người đã theo
đuổi lá thư của Shakespeare. Một là, ông ta là một người ham sách; ông ta
thừa nhận William đã kể cho ông ta nghe mọi thứ về bản ghi chú; cháu
khẳng định rằng dòng máu học giả trong người ông ta sẽ không bỏ lỡ một
cơ hội đặt ngón tay của mình lên một lá thư đích thực từ Shakespeare. Một
lý do khác là hành động kì lạ của ông ta, khi đột nhiên từ bỏ vị trí phụ trách
tại một bảo tàng ở London để nhận một công việc tương tự ở Mỹ với mức
lương thấp hơn - một vị trí, tình cờ thay, cho phép ông ta tiếp cận hợp pháp
đến Saxon Jaggard! Và cuối cùng, ông ta đã bí mật đến New York trước
ngày dự kiến.”
Lane thở dài. “Thật hoàn hảo, Patience.”
“Bên cạnh đó,” Patience háo hức, ”suy đoán Hamnet chính là kẻ cầm rìu
được khẳng định thêm bởi thực tế là trong hai anh em, ông ta là kẻ không