BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 59

“Ha,” thanh tra nói. “Ăn trưa, hử?” Nhìn ông có vẻ buồn.
“Với chàng Rowe, tôi cược vậy,” Tiến sĩ Choate khúc khích cười. “Đối

với một sinh viên theo đuổi một chủ đề nghiêm túc như văn học thì quý cô
đây chắc chắn là một cô nàng tóc vàng ấn tượng nhất. A, anh ta đây rồi,”
ông nói khi Rowe diễu vào, đội mũ và mang gậy. “Sẽ quay lại trong chiều
nay chứ, Rowe?”

“Nếu tôi có thể phân thân được,” chàng trai nhe răng. “Shakespeare đã

chờ đợi hơn ba trăm năm rồi, nên tôi cho rằng ông ta hoàn toàn có thể đợi
thêm một chút. Ông không phiền chứ, ngài thanh tra?”

“Phiền? Phiền không ấy hả?” Thumm gầm gừ. “Thế quái nào mà tôi lại

bận tâm cơ chứ?” Rồi ông khủng khỉnh hôn lên trán Patience.

Cặp đôi bước nhanh ra khỏi phòng, tiếp tục say sưa với cuộc thảo luận

tưởng như đã bắt đầu từ kiếp trước và còn liên tu bất tận.

Giờ chỉ còn im lặng.
“Chà,” ngài thanh tra thở dài, “chắc tôi phải đi bộ về rồi. Ông nhớ để ý

nghe ngóng nhé? Và nếu nghe được bất kì tin tức gì về Donoghue, hãy gọi
cho tôi.” Ông đưa cho người quản lý bảo tàng danh thiếp của mình, hời hợt
bắt tay ông rồi bối rối ra khỏi phòng đọc sách. Tiến sĩ Choate trầm ngâm
nhìn theo tấm lưng rộng lớn của ngài thanh tra. Sau đó, ông vỗ nhẹ mép
tấm danh thiếp lên bộ râu của mình, khẽ huýt sáo và quay trở lại Phòng
Saxon.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.