BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 84

lý vui mừng thông báo, tay vân vê bộ râu dê, “ông Crabbe và tôi đã nhất trí
rằng, bản in Jaggard 1606 này là nguyên gốc!”

“Biết rồi, khổ lắm,” ngài thanh tra uể oải.
“Thật chứ?” Tiến sĩ Sedlar quay sang hỏi.
“Tôi không quan tâm!” Bà Saxon phẫn nộ. “Tôi vẫn nghĩ rằng cái cách

mấy người biết ơn lòng hào hiệp của ngài Saxon…”

“Nói với em rồi mà, bà ta là một phụ nữ khó chịu,” giọng Rowe sang

sảng.

“Suỵt, đừng vội thế đồ ngốc!” Patience thì thầm. “Thủy quái sẽ nghe

thấy đấy!”

”Kệ bà ta,” chàng trai cười. “Bà ta là một con cá voi già độc đoán.”
“Tôi thực sự không nghĩ rằng đây là đồ giả mạo,” Drury Lane lặng lẽ cất

lời từ góc phòng, khi lão gác cửa mũi to như cái bóng đèn lê bước vào
phòng về phía Tiến sĩ Choate.

“Gì thế, Burch?” người quản lý lơ đãng hỏi. “Để sau cũng được, chắc

không sao…”

“Được thôi,” Burch nói chắc nịch, rồi mệt nhọc quay đi.
“Xin chờ một chút,” Drury Lane nói. Ông vươn người lên và chăm chú

nhìn vào gói đồ trong móng vuốt của Burch. Một tia sáng lóe lên trong ông.
“Nếu tôi là ông, Tiến sĩ Choate, tôi sẽ kiểm tra gói đồ đó. Nếu chuyện này
thực sự điên rồ như vậy, có một khả năng đáng kinh ngạc là… “

Tất cả đều ngây người nhìn vào tay người gác cửa.
“Ông nghĩ là…?” Tiến sĩ Choate liếm môi. “Được thôi, Burch. Xem nào.

Như hai vệ sĩ trung thành, Tiến sĩ Sedlar một bên và Crabbe một bên

nhanh chóng bước tới trước kè kè bên người quản lý.

Đó là một gói đồ phẳng phiu, gọn gàng, bọc trong loại giấy gói màu nâu

phổ biến và buộc lại bằng một sợi dây màu đỏ thông thường. Một cái nhãn
nhỏ dán trên giấy gói, ghi tên của Tiến sĩ Choate và địa chỉ bảo tàng bằng
mực xanh.

“Ai mang thứ này đến, Burch?” Tiến sĩ Choate chậm rãi hỏi.
“Một đứa bé đưa thư,” Burch cáu kỉnh trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.