BÍ KÍP QUÁ GIANG VÀO NGÂN HÀ - Trang 54

"Thật kinh ngạc,” anh thốt lên, cau mày nhìn một trong mấy tấm

đệm còn lại.

"Không may là tôi đã bị kẹt trên Trái Đất khá lâu hơn dự định,”

Ford nói tiếp. "Tôi định đến chừng một tuần, rồi bị kẹt lại mười lăm năm."

"Nhưng thế vậy, từ đầu làm sao cậu đến được đấy?"

"Dễ thôi, tôi quá giang một tay khiêu khích."

"Khiêu khích?"

"Ừa."

"Ờm, họ là..."

"Tụi khiêu khích hả? Cái lũ khiêu khích ấy thường là trẻ nhà giàu

không có việc gì làm. Chúng bay lòng vòng tìm kiếm các hành tinh chưa
tiếp xúc với giống dân từ sao khác rồi ve ve bọn họ."

"Ve ve bọn họ?" Arthur bắt đầu cảm thấy là Ford đang sung sướng

làm cho đời anh khổ sở.

"Ừa," Ford nói, "bọn chúng ve ve họ. Chúng tìm một điểm xa xôi

hẻo lánh vắng người nào đó, rồi đáp xuống ngay cạnh một kẻ tội nghiệp
không nghi ngờ tí nào, một kẻ sẽ không ai thèm tin, và rồi vừa khệnh khạng
đi tới đi lui trước mặt bọn họ, đầu đội cái ăng ten ngu ngốc, vừa làm ra đủ
thứ tiếng bíp bíp ồn ào. Thực tình là khá trẻ con." Ford ngả người ra đệm,
tay xếp sau đầu, nom tự mãn đến phát bực.

"Ford,” Arthur nài, "tôi không biết hỏi thế này nghe có ngu xuẩn

không, nhưng tôi đang làm quái gì ở đây?"

"Ây dào, cậu biết mà," Ford nói. "Tôi đã giải cứu cậu từ Trái Đất."

"Thế chuyện gì đã xảy ra với Trái Đất?"

"À. Vừa bị phá hủy rồi."

"Bị rồi?" Arthur hỏi giọng đều đều.

"Ừ. Nó bốc hơi mất tiêu trong không gian."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.