BÍ KÍP QUÁ GIANG VÀO NGÂN HÀ - Trang 72

"Nhưng nghe này," anh ta gọi với theo tên lính, "có cả một thế giới

trọn vẹn mà anh không biết đến gì cả... cái này thì sao nào?" Tuyệt vọng
anh tóm lấy mẩu văn hóa duy nhất anh sẵn biết - anh ư ử nhịp đầu tiên của
bản giao hưởng số năm của Beethoven.

"Ten ten ten tèn! Giai điệu đó chẳng khơi lên điều gì trong lòng

ngươi sao?"

"Không," tên lính nói, "không hẳn. Nhưng tao sẽ kể cho dì tao

nghe."

Nếu hắn có nói thêm gì sau đó thì hẳn cũng mất tăm. Cửa đã tự

động khóa kín, và mọi âm thanh im bặt chỉ còn tiếng vo vo yếu ớt đằng xa
của các động cơ tàu.

Bọn họ đang ở trong một căn phòng hình trụ được đánh bóng sáng

choang chừng sáu bộ đường kính và dài mười bộ.

Ford nhìn quanh, thở hổn hển.

"Một anh chàng sáng dạ tiềm năng, ta đã tưởng vậy," anh ta nói,

đoạn ngồi sụm dựa lưng vào bức tường cong.

Arthur vẫn đang nằm trên mặt cong nền sàn chỗ vừa ngã xuống.

Anh không nhìn lên. Anh chỉ nằm đó thở hổn hển. "Chúng ta bị kẹt rồi,
phải không?"

"Phải," Ford nói, "ta mắc kẹt rồi."

"Chà, cậu không nghĩ ra gì à? Tôi tưởng cậu bảo cậu sắp nghĩ ra cái

gì đó. Biết đâu cậu đã nghĩ ra cái gì mà tôi không để ý."

"Ờ phải, tôi vừa nghĩ ra cái gì đấy," Ford hổn hển. Arthur ngước

nhìn đầy trông đợi.

"Nhưng không may," Ford tiếp, "nó khá liên quan đến việc ở bên

kia cánh cửa kín gió này." Anh ta đá cái cửa họ vừa bị ném qua.

"Nhưng đấy là một ý hay, phải không?"

"À ừ, rất được."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.