BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 112

“Tô Mạn !"

Anh ta gọi tôi, tựa như muốn nói gì đó, có điều tôi chỉ muốn nhanh nhanh

chóng chóng chạy thoát khỏi vị ôn thần này, liền giả vờ như không nghe
thấy. Đợi tới lúc tôi đã đi thật xa, qua một khúc quanh, nơi khóe mắt vẫn có
thể nhìn thấy chiếc Mục Mã Nhân của anh ta vẫn đang đỗ ở đó, đột nhiên
lại nhớ tới câu " Thật xin lỗi" của anh ta, nếu không phải vì lời đồn đó, thì
là vì cái gì ? Bất quá, tôi tuyệt đối không bao giờ đi hỏi anh ta rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.