BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 134

Tôi bực mình đáp : "Sợ ! Người dọa người, có thể dọa chết người ! Một

giờ trước, hai chúng ta còn đang ở nơi đô thị phồn hoa sầm uất, xe mới
chạy trên đường, tôi vừa chợp mắt một tẹo, lại phát hiện mình đang nằm ở
nơi hoang dã, bốn phía không một bóng người, lại có ai đó đóng giả làm ma
trơi, đổi lại là anh, anh sẽ phản ứng như thế nào."

Lục Lệ Thành nghiêng người dựa vào tay lái, một cánh tay khoác lên

lưng ghế, bàn tay chạm đúng vào đầu vai tôi, trên đầu ngón tay như vẫn còn
quấn quýt mùi khói thuốc : "Thứ nhất, cô ngủ không chỉ một giờ, thứ hai,
nếu đúng là có quỷ, là quỷ nam tôi sẽ bắt lấy nó mang ra chợ bán, là quỷ
nữ, tôi sẽ hỏi nàng một chút, tiểu Thiến[2] lúc nhỏ có đẹp không ?"

Hóa ra trong óc anh ta cũng không phải toàn số với má, bất quá, thứ đáng

quan tâm nhất không phải là sự hài hước của anh ta, mà lại là một sự thật
khủng khiếp khác, thế mà tôi đã ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ rồi sao.

"Thế là sao chứ ?"

Lục Lệ Thành không trả lời, nổ máy, con Mục Mã Nhân rung lên ầm ầm

trong bóng đêm, đột nhiên ngoặt một góc 180 độ, trèo lên đường.

"Vì sao anh không đưa tôi về nhà ?"

"Sao mà tôi biết được nhà cô ở đâu chứ ?"

"Sao anh không đánh thức tôi dậy mà hỏi ?"

Anh ta im lặng không nói lời nào, tôi bực mình trừng mắt nhìn anh ta,

anh ta lại liếc tôi một cái, đột nhiên nói : "Lúc ngủ trông cô có vẻ đáng
yêu."

Tôi "hừ" một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.