BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 136

Căn cứ vào nguyên tắc chỉ cần tôi ăn nhiều một miếng, địch nhân tất sẽ

ăn ít đi một miếng, tôi như gió thu vô tình cuốn sạch lá vàng, hận không thể
ăn sạch cả chân bàn.

Lục Lệ Thành vẫn bảo trì thái độ trước sau như một, không chút khách

khí cùng tranh cướp với tôi, hai người vừa thông suốt lập tức vùi đầu vào
ăn, đợi tới lúc bàn đã sạch sẽ, tôi ngay cả đi cũng không đi nổi. Hai người
cùng nhìn cái bàn sạch sẽ, rồi lại ngửng đầu nhìn nhau. Tôi nhe răng cười
với anh ta, tôi thực không chịu nổi, nhưng tôi rất vui. Tôi biết anh ta ăn
chưa no Ha ha ha.

2.

Nhìn thấy anh ta đang dợm đứng lên, tôi lập tức đứng phắt dậy chạy ra

chiếm cái ghế nằm duy nhất trong phòng, vừa nằm đu đưa vừa nhìn anh ta
đầy thị uy. Anh ta không thèm để ý tới tôi, lập tức cất bát đĩa và túi nilon
bọc kín lại, dọn dẹp bàn sạch sẽ, lại nhóm lửa trong cái lò sưởi nằm chìm
trong tường trước cái ghế nằm lên, sau đó lại rót cho mình một chén rượu,
chậm rãi thưởng thức.

Đoán củi đốt là gỗ tùng, nên trong phòng toàn mùi thơm của gỗ tùng.

Không biết là bởi vì hương thơm của gỗ tùng, hay bởi vì no quá, người ấm
áp, nên tâm trạng của tôi cũng dần tốt lên, lười biếng giang chân giang tay
ra cho thoải mái, vừa đu đưa ghế, vừa đánh giá Lục Lệ Thành

Cũng vì không có ghế dựa, anh ta liền ngồi dựa vào bàn, sau lưng là cửa

kính cửa sổ, bóng đêm đen thẳm chợt trở thành một bức phông màn, khi
ánh lửa trong lò sưởi nằm chìm trong tường kia hắt tới mặt anh ta, đã nhạt
nhòa rất nhiều, chỉ còn thấy những chiếc bóng lấp loáng, làm cho thân ảnh
của anh ta cũng dần dần mơ hồ, những ánh sao nhấp nháy bên ngoài cửa sổ
kia thoáng lấp loáng trên ngũ quan của anh ta, làm anh ta có vẻ ôn hòa hơn
rất nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.