BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 135

Xe đột nhiên dừng lại, tôi ngoảnh đầu nhìn ra, trước không có thôn làng,

sau không có quán xá, chỉ có một căn nhà gỗ nằm chỏng chơ giữa nơi
hoang dã. Lục Lệ Thành, rốt cuộc anh muốn làm cái gì chứ ? Tôi nhất
không sắc đẹp, nhị không tiền tài, tuổi lại lớn, cho dù có mang tôi đi bán,
chỉ sợ cũng chẳng ai thèm mua. Chẳng lẽ anh ta muốn tiến hành nghiêm
hình bức cung tôi ?

"Xuống xe thôi !" Lúc này Lục Lệ Thành đã xuống xe, thay tôi mở cửa

xe.

Xuống thì xuống chứ gì, đã tới bước này rồi, ai sợ ai chứ ! Tôi ôm tâm

trạng của Giang tỷ[3] bước vào nơi phòng ngầm, đi theo anh ta vào căn nhà
gỗ nhỏ. Có điều nước biết không thể đong được, nhà cũng không thể chỉ
nhìn bên ngoài, bề ngoài tuy cũ nát, nhưng bên trong như con chim sẻ tuy
nhỏ, nhưng ngũ tạng đủ cả.

Lục Lệ Thành rót cho tôi một chén nước, nghe thấy tôi khẽ rì rầm trong

miệng : "Núi đỏ hồng mai đã nở rồi, Ngàn dặm tuyết băng bước qua thôi,
Đông về giá rét nơi nơi ở......[4] ", liền đặt mạnh chén nước trước mặt tôi : "
Tôi không phải quốc quân, cô lại càng không phải là hồng mai trên núi đỏ."
Anh ta hơi ngừng lại một chút, nói với vẻ chế nhạo : "Không phải ai cũng
có thể tự so sánh với hoa mai, cẩn thận kẻo lại nhận bừa."

Tôi nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi, ra khỏi phòng, nhìn về phía xa

xa, núi xanh ẩn hiện, sao lấp lánh đầy trời, đúng là một nơi điền viên vui
thú tuyệt diệu. Đã gần vào cuối mùa thu, ban ngày còn đỡ, buổi tối lại thực
lạnh, gặp gió lạnh, mới đi được nửa vòng quanh cái xe, bụng đã sôi sùng
sục, người lại run lập cập, đành chậm rãi về phòng, anh ta đã ngồi trên bàn
ăn cơm, đầu cũng chẳng ngẩng lên nói : "Đóng cửa cẩn thận."

Tôi thấy trên bàn còn một bát cơm nữa, không nói lấy nửa câu lập tức đi

vòng qua, cho dù đây là Hồng Môn Yến[5], tôi cũng muốn làm quỷ no.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.