BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 137

Anh ta lại đứng dậy tự rót thêm cho mình một chén rượu nữa, lúc này tôi

mới phát hiện ra nước rượu mà anh ta đang uống, vàng mật ong sóng sánh,
nước rượu không trong vắt mà đùng đục, tôi cảm thấy con trùng tham ăn
trong miệng bắt đầu khởi động, mặt dạn mày dày nói :" Làm sao mà anh
kiếm được rượu cao lương nhà tự nấu thế ? Rót cho tôi một ít đi"

Anh ta hơi nhíu mày, có phần kinh ngạc, liền tùy tiện lấy một cái chén

thủy tinh khác, rót cho tôi nửa chén.

Tôi đưa chén rượu lên ngang mũi, hít hà một hơi thật sâu, rồi mới uống

một ngụm : "Rượu ngon thật."

Anh ta cười đắc ý, vẻ mặt ấy tôi chưa bao giờ thấy qua : "Tự tay mẹ tôi

nấu đấy, cao lương cũng là do nhà tôi tự trồng, khó lắm mới gặp được
người biết mặt hàng."

Tôi thầm kinh ngạc, cách ăn mặc và nói năng của anh ta khiến người ta

hoàn toàn không nhìn ra được nguồn gốc xuất thân của anh ta, tôi lại hít hà
chén rượu, nói : "Cha tôi có một lão chiến hữu, có một lần tới Bắc Kinh
công tác, cố ý mang từ quê ở Thiểm Tây tới một vò rượu cao lương tặng
cho cha tôi, cha tôi giữ khư khư như báu lắm, mãi mới rót cho tôi có một
chén."

Cái ghế của tôi đu qua đẩy lại, những thanh củi trong lò sưởi cũng khẽ

rung động theo, tinh thần thả lỏng, mới phát hiện ra cái nhà này cũng khá
tốt, trong thành thị cũng chẳng thấy có chỗ nào yên tĩnh được như vậy, yên
tĩnh tới mức có thể nghe rõ cả tiếng gió vi vút trên nóc nhà : "Hiện giờ
chúng ta đang ở đâu vậy ?"

"Khu ngoại thành Xương Bình, nếu không bị tắc đường, thì chỉ mất một

tiếng là có thể vào nội thành Bắc Kinh.

Tôi vỗ vỗ ngực, bây giờ thì hoàn toàn thả lỏng : "Đây là biệt thự nhỏ của

anh sao ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.