BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 139

Lục Lệ Thành mỉm cười nhìn tôi, trong mắt lấp láy tinh quang, đó là một

nụ cười bỡn cợt sao ?

"Cô đã rất thẳng thắn rồi, chuyện đó do một tay Tống Dực xử lý, bên phía

anh ta, tôi chẳng biết được bất kỳ tin tức gì cả, tôi cũng không dám khẳng
định là cô."

Trước mắt tôi đen xì, suýt tí nữa thì bị tức quá chết nghẹn, Tô Mạn, mày

đúng là đầu heo, mày đúng là đầu heo ! Anh ta nhấm một ngụm rượu, trên
mặt vẫn giữ nụ cười, thưởng thức vẻ thất lạc của tôi. Tôi uống thêm vài
ngụm rượu nữa, rốt cuộc mới thả lỏng ra một chút, tự an ủi mình : "Dù sao
anh cũng đã sinh lòng hoài nghi với tôi, cho dù tôi không thừa nhận, thì
sớm hay muộn anh cũng điều tra ra."

Anh ta thu lại nụ cười, nói với vẻ rất thật : "Cám ơn !"

Người này thay đổi sắc mặt quá nhanh, tôi cũng không đoán được gì, chỉ

nhìn anh ta ngơ ngẩn, tự chỉ vào chóp mũi mình : "Anh đang nói với tôi sao
?"

Anh ta nhìn tôi không nói gì, xem ra không muốn trả lời câu hỏi vô nghĩa

của tôi. Tôi thoáng ngượng ngùng trước cái nhìn đăm đăm của anh ta, vội
hạ ngón tay xuống, nói : "Tôi đã nói rồi, là tôi tự bảo vệ mình, chứ không
phải là cố tình giúp anh, tốt nhất là anh nên cảm ơn Tống Dực."

Anh ta nhíu mày, trên người dần phát ra một luồng khí lạnh buốt. Tôi vội

thụt lùi về phía sau, than thở với vẻ không cam lòng : "Thì đúng là như thế
mà ! Trên sơ yếu lý lịch của tôi không kê rằng tôi đã từng làm kiểm toán,
nên làm sao dám mang những thứ đó đi rêu rao ? May có anh ấy trượng
nghĩa ra tay, còn không chịu kể công, nếu không đã có thể mượn cớ này để
thu mua lòng người..."

Anh ta không chút kiên nhẫn lập tức ngắt lời tôi : "Cái Tống Dực cần là

nhân tâm ở phía Tổng công ty ở New York, căn bản anh ta chẳng coi trọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.