Tiếng còi vang lên, trận đấu tiếp tục. Hết thảy mọi người trên sân vận
động, cho dù đang đứng ở góc nào, cũng đều hướng cả về phía sân đấu của
bọn tôi. Nữ quản lý của phòng nhân sự thấy mọi người không còn tập trung
vào trận đấu của mình nữa, liền đi ra thương lượng với trọng tài, cho nghỉ
tạm giữa hiệp, cho phép ba sân kia cùng tạm thời dừng thi đấu.
Mọi người cùng hoan hô rầm rĩ, ùa sang vây lấy sân thi đấu của bọn tôi.
Phong cách chơi bóng của Lục Lệ Thành và Tống Dực hoàn toàn bất
đồng. Tống Dực phiêu dật linh động, Lục Lệ Thành trầm ổn mạnh mẽ,
Tống Dực dựa vào thân thể nhanh nhẹn, khả năng nhảy cao tuyệt hảo cũng
như linh cảm với bóng, có thể dẫn bóng vào sân đối phương dễ dàng như
vào chỗ không người; mà Lục Lệ Thành lại giỏi về khả năng tổ chức phòng
thủ cũng như tùy cơ ứng biến trong việc tấn công tập thể, nếu Tống Dực sắc
bén như một thanh chủy thủ, thì Lục Lệ Thành mạnh mẽ giống một thanh
đại đao, nếu coi Tống Dực là một vị tướng quân bách chiến bách thắng, thì
Lục Lệ Thành giống một vị nguyên soái ngồi một chỗ tính kế bày mưu.
Lúc Lục Lệ Thành còn chưa ra sân, Tống Dực dẫn đầu đội bóng, xông
lên liên tiếp, điểm số không ngừng tăng lên, nhưng trận đấu không có tính
đối kháng, nhìn qua có phần nghiêng về một phía. Sau khi Lục Lệ Thành ra
sân, anh ta tổ chức thành công hai lần phòng thủ, sĩ khí dâng lên mạnh mẽ,
đợt tấn công kế tiếp của Tống Dực lại tiếp tục bị ngăn cản, có điều cũng vì
tiếp tục bị cản trở, thực lực chân chính của anh cũng bắt đầu biểu lộ ra
nhiều hơn.
Lương tài tương ngộ, kì phùng địch thủ, xem quá trình tấn công qua lại
giữa Tống Dực và Lục Lệ Thành, có thể thưởng thức đánh giá song song cả
hai mặt thể lực và trí lực. Không khí xung quanh sân đấu lúc thì lặng ngắt
như tờ, lúc lại hoan hô như sấm dậy, Tống Dực và Lục Lệ Thành mạnh mẽ
tấn công lẫn nhau, làm cho mọi người cùng vô cùng phấn khích, như si như
túy.