BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 160

Đợi tới lúc ba nữ nhân viên phòng tôi chạy xuống dưới sân, mấy người

Tống Dực đã sớm bị một đám mỹ nữ vây quanh, kẻ cầm nước đưa nước, kẻ
giữ khăn đưa khăn. Karen dừng bước, quay lại nhìn tôi lắc đầu : "Bây giờ
đám con gái trẻ tuổi nhiệt tình thật nha! Tuy rằng bọn mình đều biết Alex là
vị kim cương vương lão ngũ, có điều vẫn càng biết sợ vì anh ấy là quản lý
nha."

Tôi vốn đã muốn dừng lại, có điều đột nhiên nhớ lại những lần dừng lại

vô số ngày xưa của mình.

Đã mua Red Bull từ sớm, hy vọng có thể đưa cho anh lúc trận đấu kết

thúc, đưa cho anh, căn bản cũng không quá hy vọng có thể được nói chuyện
cùng anh, chỉ hy vọng anh có thể uống thứ đồ uống mà tôi đã mua, chỉ có
như vậy thôi, mà tôi vẫn chưa từng có dũng khí đi ra, đưa đồ uống cho anh,
tôi chỉ biết nắm chặt cái lon, từ lúc bắt đầu cho tới lúc chấm dứt, tới lúc đi
về, cái lon kia đã bị tôi bóp méo.

Tôi hít một hơi thật sâu, cầm chai nước len vào giữa đám người, Tống

Dực đang cúi đầu thắt lại dây giày, lúc thắt lại dây giày xong, vừa ngửng
đầu lên, đã thấy vô số chai nước giơ ngang tầm mắt anh, chờ anh cầm lấy.

Mấy người Peter cùng đứng cười, chờ xem kịch vui. Tống Dực đã sớm

quen với tình thế như vậy, tất nhiên đã sớm có biện pháp ứng phó, chỉ mỉm
cười, quay người bỏ đi : "Xin cảm ơn, bất quá tôi đã có rồi."

Lúc xoay người đồng thời nhìn thấy tôi, tôi liền cầm chai nước đưa ra

trước mặt anh, cổ tay thoáng run lên, anh sửng sốt một chút, rồi cầm lấy,
mở ra uống hai ngụm, lại nói : "Đi lấy thêm một thùng đặt ở đây đi" Khẩu
khí hoàn toàn là của trưởng phòng nói với cấp dưới.

Tôi vui vẻ "vâng" một tiếng, anh cầm đồ uống của tôi vì nguyên nhân gì

cũng chẳng quan trọng, quan trọng là rốt cuộc tôi đã có thể đưa được cho
anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.