BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 161

Mặc dù chỉ có vậy, nhưng đám mỹ nữ bên cạnh đã hâm mộ muốn chết,

vây quanh Karen và tôi hỏi : "Phòng của các cô còn thiếu người không ?
Muốn vào phòng cô cần những điều kiện gì ?"

Karen vội vã lôi tay tôi chạy trốn, tình hình bên Young chính ra tốt hơn

nhiều, mỹ nữ các phòng đều vây quanh những người khác, ba bước chung
quanh Lục Lệ Thành chỉ có mình Helen. Đợi lúc anh ta uống nước xong, đi
về phía đội mình, đám mỹ nữ chung quanh lập tức tự giác tản ra, để bọn họ
chuyên tâm bàn luận kế hoạch tác chiến tiếp theo.

3

Helen cầm khăn mặt và bình nước mà Lục Lệ Thành dùng xong bỏ lại cất

gọn sang một chỗ, rồi mới yên lặng trở lại vị trí của mình.

Karen nhìn chằm chằm vào bóng dáng phía sau lưng của Helen một lúc

lâu, rồi mới khe khẽ thở dài. Tôi vẫn chống tay vào cằm, đang chăm chú dõi
xem phía bên đối diện kia mấy người Tống Dực đang làm gì, nghe thấy
tiếng thở dài của Karen, liền nhìn cô ấy đầy ngạc nhiên không thể hiểu nổi :
"Cô sao vậy ? Đừng nói là trong lòng cô thầm cổ vũ cho mấy người bên phe
Lục Lệ Thành nhá ?"

Karen bấu tôi một cái : "Tối nay đúng là cô mắc bệnh thần kinh rồi !

Hoàn toàn là một người khác hẳn so với lúc ở văn phòng !"

Tôi cười ha hả : "Bởi vì tối nay tôi là một cô gái xinh đẹp đương tuổi

thanh xuân, tôi đang thực hiện giấc mộng bao nhiêu năm trước của mình."

Karen cũng chẳng thèm quan tâm tới lời lẽ điên rồ của tôi, cũng không

nói đùa nữa : "Helen đã theo chân Elliott bảy năm, từ một nhân viên chỉ
chuyên copy tài liệu, ngày hôm nay đã trở thành trợ lý thứ nhất của Elliott,
không cần biết công ty có xảy ra bất kỳ chuyện gì, Helen vẫn là người của
Elliott, điều đó không bao giờ thay đổi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.