BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 164

lên quá nhanh, vô luận là về tốc độ, cũng như cảm giác đón bóng, phương
vị bóng của đồng đội đều không kịp phối hợp với thế tiến công của Tống
Dực, cho nên mới tóm lấy điểm chệch choạng này, chặt đứt mối liên hệ
giữa Tống Dực và đồng đội, khiến cho Tống Dực trở thành một mình một
trận thế, cuối cùng thất bại.

Trong tiếng vỗ tay, Lục Lệ Thành lại ném rổ thành công, điểm số tiếp tục

tăng, hơn nữa chênh lệch giữa hai bên càng lúc càng cao. Lúc này, thời gian
còn lại của trận đấu chỉ còn có mười một phút.

Tống Dực vừa chạy chậm lại, vừa nhìn chung quanh, xem đồng đội của

mình ở đâu, rồi lại ngó sang bên đối phương.

Karen nhìn đồng hồ nói : "Mấy người bên Lục Lệ Thành không ai có kỹ

thuật vượt trội, nhưng thực lực tương đương nhau, chiến thuật của Lục Lệ
Thành lại vận dụng nhuần nhuyễn như vậy, bên phía bọn mình, giữa mấy
người Peter có một hai người hơi yếu, trong khi đó Tống Dực quá xuất sắc,
mạnh yếu chênh lệch quá lớn, thành ra phối hợp lại có trăm nghìn lỗ hổng,
xem ra chúng ta muốn thắng cũng khó mà được."

Tôi nhìn chằm chằm theo bóng dáng đang chạy trên sân của Tống Dực,

đáp một cách kiên định : "Không đâu, nhất định chúng ta sẽ thắng."

Tống Dực lại tổ chức tiến công, mọi người chợt phát hiện ra đã có sự

thay đổi. Tống Dực cố tình chạy chậm lại, anh cố tình thu liễm lại kỹ năng
cá nhân chói mắt của mình, hóa thành một cái chấm nhỏ rất bình thường,
cùng đồng đội đẩy mạnh tấn công, bóng được chuyền qua chuyền lại giữa
mấy người bọn họ, đồng thời, Tống Dực lợi dụng khả năng phán đoán trận
thế của mình, tùy lúc thay đổi đội hình, hoàn toàn ăn khớp với những đợt tổ
chức phòng thủ phản công của Lục Lệ Thành.

Biểu hiện chói mắt lúc trước của Tống Dực khiến cho mỗi lúc anh tiến lại

gần rổ, đối phương lại càng phòng thủ chặt chẽ hơn, mà trọng tâm của đợt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.