BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 167

! Chúng ta thắng rồi!"

Mấy người Peter cũng không dám tin, sửng sốt hồi lâu, rồi mới điên

cuồng xông vào ôm lẫn nhau, sau đó cùng xổ về phía Tống Dực, không
quan tâm tới sự phản đối của anh, lập tức công kênh anh lên cao quá đầu,
vừa hoan hô, vừa đi. Anh chỉ xấu hổ trong chớp mắt, cuối cùng cũng bật
cười, giơ tay lên, đón nhận sự chúc mừng của mọi người, nơi khóe miệng
mở rộng kia là nụ cười không chút phòng bị, trong ánh mắt cũng tràn ngập
niềm vui, trong chớp mắt đó, anh như một đứa bé, hoặc là, hết thảy bọn họ
đều giống như lũ trẻ con, bọn họ đang dùng bản năng cơ bản nhất của một
đứa trẻ con để chúc mừng thắng lợi của bọn họ.

Tôi cúi đầu, lén gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt, rốt cuộc tôi đã lại nhìn thấy

được nụ cười đó của anh. Hiện giờ anh mới đúng là anh, mà không phải là
một người đàn ông mang nặng trên mình đủ thứ danh hiệu.

Lúc tôi ngẩng đầu lên, đã thấy Lục Lệ Thành đang đứng một mình ở góc

khán đài, lẳng lặng uống nước, tiếng hoan hô của mọi người vang dội khắp
sân, tầm mắt mắt của mọi người đều tập trung cả trên người những nam nhi
đang vui vẻ cười đùa chúc mừng thắng lợi kia, góc phía anh ta lại im lặng
một cách kỳ lạ. Sau khi anh ta uống nước xong, lẳng lặng cầm lấy túi hành
lý, cũng không thay quần áo mà đã đi thẳng ra ngoài, trong sân ánh đèn
càng sáng, thì càng ra bên ngoài ánh đèn càng tối mờ đi, thân ảnh của anh ta
cũng càng ngày càng mơ hồ, chỉ một lát sau đã hoàn toàn tan biến vào bóng
đêm sâu thẳm.

4

Anh ta đi được một lúc lâu rồi, mới có người chợt phát hiện ra : "Elliott

đâu rồi nhỉ ?" Tất cả mọi người cùng lắc đầu, không biết anh ta đang đi đâu.

"Có lẽ đang ở trong phòng thay quần áo chăng..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.