BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 169

bảo an toàn cho các cô."

Mọi người đều biết sau khi anh về nước vẫn không mua xe, bây giờ có

người nguyện ý đài thọ tiền xe, đương nhiên Karen đáp ứng ngay lập tức.

Tôi và Karen đưa ai về trước cũng như nhau, đều không thể tránh khỏi

việc quay ngược trở lại. Tôi và cô ấy cùng nhường nhau, nói đưa đối
phương về trước, Karen đương nhiên là khách khí, còn tôi thì vì... tư tâm,
động lực của hai người hoàn toàn khác nhau đương nhiên thái độ quyết liệt
cũng khác hẳn nhau, thấy tôi chuẩn bị thắng, Tống Dực đã thay bọn tôi
quyết định : "Đưa Armanda về trước đi !"

Tim tôi thoáng đập mạnh một nhịp, đuôi mắt hơi liếc về phía anh, nụ cười

của anh vẫn giống hệt như cũ, không có chút gì khác thường. Cho dù lòng
tràn đầy thất vọng, tôi cũng chỉ đành chịu. Thiếp có lòng, nhưng chàng vô
ý, rốt cuộc tôi cũng không thể trách được người ta không hiểu phong tình,
dù sao Karen cũng là trợ lý riêng của anh, có thể coi là người nhà một nửa
rồi, anh làm như vậy, mới đúng đạo đãi khách.

Cho dù lý trí đã tự biện giải như vậy, nhưng dù sao trong lòng cũng có

chút vướng mắc, anh đang đối xử với tôi giống như một người khách mà
thôi!

Sau khi xuống xe, lịch sự chào từ biệt bọn họ xong, việc thứ nhất là gọi

điện cho Ma Lạt Năng : "Mình buồn chán quá, muốn uống rượu."

"Mẹ của con ơi, con đang ở nhà cha mẹ con, không đi được." Thanh âm

của Ma Lạt Năng thấp tới hết mức có thể.

Bất đắc dĩ tôi chỉ đành ngắt điện thoại, định lên lầu, nhưng vẫn thấy khó

chịu, rốt cuộc lại chạy ra ngoài ngõ, gọi một chiếc taxi, một mình chạy
thẳng tới quán rượu gần đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.