Quán rượu này cũng chẳng phải cái quán rượu nổi tiếng gì cho cam,
đường vào cũng không thuận tiện lắm, nên tuy là ngày cuối tuần mà khách
cũng chẳng nhiều. Bất quá, tôi thích vì nó yên tĩnh và gần nhà, nên vẫn
thường cùng Ma Lạt Năng tới đây uống rượu tán gẫu.
Vừa mới vào cửa, lại phát hiện ra vị trí thường ngồi của bọn tôi đã bị
người khác tranh mất, hơn nữa lại là một người quen. Lục Lệ Thành vẫn
mặc nguyên bộ đồng phục bóng rổ kia, chẳng qua chỉ khoác thêm một cái
áo gió bên ngoài, hành động lúc này của anh ta hoàn toàn không phù hợp
với hành động của một người vẫn ưa sạch sẽ.
Anh ta đang lắng nghe tiếng đàn ghita bập bùng, tự rót tự uống. Ở cái
quán rượu nhỏ này không ai biết tới anh ta, cảm xúc thật trong lòng anh ta
rốt cuộc cũng được thả lỏng ra một chút, trong ánh mắt anh ta không còn
những tia sáng sắc bén như mọi khi, mà tràn đầy cô đơn, kèm theo cả
những tia thống khổ. Sự thống khổ đó dâng đầy ắp, tựa như nếu không áp
chế tốt, chỉ cần không cẩn thận một chút, sẽ nhấn chìm anh ta hoàn toàn.
Tôi nghĩ một chút, rồi đi tới quầy bar mua một chai bia, lúc trả tiền, khẽ
nói với người bán hàng : "Giúp tôi để ý người kia nhé, nếu anh ta uống rượu
say thì đừng cho anh ta lái xe, kêu giúp anh ta một chiếc taxi nhé."
Người bán hàng đáp ứng một cách sảng khoái.
Tôi lặng lẽ rời khỏi quán rượu, cầm chai bia, vừa đi vừa uống, gió lạnh
lại kèm thêm bia lạnh, làm người tôi lạnh ngắt như băng từ đầu tới chân.
Tống Dực, xung quanh anh như được bao phủ bởi một lớp mây mù dày
đặc, sự thân mật khách khí của anh làm cho người ta nghĩ rằng anh là người
dễ thân cận, có điều anh đã dùng chính sự khách khí thân mật của mình để
bảo trì cái khoảng cách không xa không gần đối với mỗi người. Mỗi lần tôi
nỗ lực tới gần anh, mỗi lần tôi nghĩ rằng mình đã chạm tay vào thành công,
anh đã dễ dàng đẩy tôi quay trở lại.