BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 172

"Một mình à ?"

"Vâng, một mình."

"Uống vì vui, hay vì buồn vậy ?"

Tôi nghĩ một lúc lâu, rồi mới trả lời : "Vừa vui, lại vừa không vui. Vui là,

mặc dù anh ấy và em có như thế nào đi chăng nữa, em vẫn thương anh ấy,
không vui là, mặc kệ anh ấy hay em có thế nào đi chăng nữa, anh ấy vẫn
tiếp tục không thương em."

Một lát sau, mới thấy anh nói tiếp : "Sao bạn không bỏ qua anh ta đi ?

Chân trời cỏ ngút ngàn xanh, trong vòng ba bước, tất có nhành hoa lan"[5]

Vì sao không thể từ bỏ ? Tôi ngồi chống cằm, nhớ tới cơn mưa và ánh

mặt trời ngày hôm đó....

Tống Dực vẫn là một trong những nam sinh được hâm mộ nhất trong

trường, bởi vì thành tích học tập của anh rất tốt, đẹp trai, hơn nữa lại chơi
bóng rổ rất giỏi, những nữ sinh để ý tới anh nhiều lắm, nhưng người dám
thích anh thật sự lại chẳng có mấy ai, dù sao cũng là học sinh của trường
trung học trọng điểm, chỉ số thông minh cũng không thấp, mọi người đều
trưởng thành sớm, sớm đã vứt Quỳnh Dao vào một xó, xem ra cũng rất thư
thái, căn cứ vào nguyên tắc yêu người đẹp trai nhưng càng phải yêu chính
mình, không mấy người nguyện làm một nàng bươm bướm ngốc nghếch
trong tiểu thuyết ngôn tình, cho nên đối với Tống Dực, đám nữ sinh không
ai bảo ai cùng bảo trì thái độ chỉ đứng từ xa mà thưởng thức, cũng không có
bất kỳ động thái nào để tiến lại gần. Tôi cũng là một thành viên trong số
những nữ sinh đó, lúc ở ký túc xá chúng tôi cùng đàm luận về Tống Dực,
cùng trốn học để xem Tống Dực chơi bóng rổ, lúc Tống Dực vô tình đi qua
phòng học của chúng tôi, sẽ cùng dán mặt vào cửa kính để nhìn lén, sắm vai
một nhân vật mê giai đẹp trong truyện tranh, có điều, không ai trong chúng
tôi từng nghĩ tới việc Tống Dực sẽ trở thành bạn trai của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.