BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 171

Anh đã không còn là anh nữa. Anh năm đó, nụ cười nơi khóe môi kia

cũng không phải dùng để bảo trì cái mặt nạ xa cách, ẩn sâu nơi đáy mắt
cũng không phải những u ám không giấu nổi. Có điều anh vẫn là anh, tối
hôm nay, anh trên sân bóng rổ, lại giống hệt như bao nhiêu năm về trước, vẻ
rạng ngời trong mắt cũng giống hệt người thiếu niên cười rạng rỡ dưới ánh
mặt trời năm nào.

Có điều, tôi cũng không còn là tôi của năm đó nữa, tôi của năm đó, tuyệt

không có dũng khí làm hết thảy những việc mà tôi đã làm tối hôm nay. Có
điều tôi vẫn cứ là tôi, tôi vẫn thương anh, chỉ có điều nhiều hơn năm đó rất
nhiều

Nửa tiếng sau, tôi đẩy cửa vào nhà, tiện tay ném vỏ chai bia vào thùng

rác. Vừa bật máy tính xong, cửa sổ chat của Tống Dực chợt nhảy lên.

"Bạn có ở nhà không ?"

"Online không ?"

"Có online không ?"

"Nếu login xin gọi tôi nhé."

Liên tục bốn dòng message, tuy mỗi câu đều rất bình thường, có điều

xuất hiện liên tiếp, lại làm cho người ta có cảm giác người gửi đi message
cảm thấy thực sốt ruột khi tôi không online.

Tôi vội vàng ngồi xuống : "Ngại quá, em vừa về nhà xong, có việc gì sao

?"

"Không có việc gì cả. Bây giờ đã khuya lắm rồi đấy nhé."

"Tối nay có hoạt động đoàn thể, sau khi hoạt động kết thúc, em lại tới

quán bar uống chút rượu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.