BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 168

"Chắc là đang tắm rồi ! Elliott vốn là người thích sạch sẽ, không chịu

được mùi mồ hôi, mỗi lần đánh tennis xong đều phải đi tắm thay quần áo
ngay lập tức mà."

Ban nãy Helen bị Lục Lệ Thành kêu đi chăm sóc một đồng đội bị trẹo

chân, cũng không để ý lắm, cho nên bây giờ khi được mọi người hỏi han,
cũng chỉ đành lắc đầu : "Chắc là đang đi tắm rồi!"

Tôi vừa há miệng ra định nói, nhưng rốt cuộc lại ngậm lại.

Trận đấu chấm dứt, mọi người lục tục rời đi, người trên sân vận động

thưa thớt dần, chỉ còn những người phòng tôi và một số những đồng nghiệp
có quan hệ tốt với mấy người Peter. Con cú đêm Peter kia cứ ngậu xị lên
đòi đi chúc mừng, Karen giơ đồng hồ cho anh ta xem, anh ta lập tức ra vẻ
khinh thường : "Mới có mười một giờ, cuộc sống về đêm giờ mới bắt đầu
nha."

Tống Dực vừa thu nhặt quần áo, vừa nói : "Mọi người cứ đi xả láng đi,

tiền tôi sẽ trả."

Mọi người cùng hoan hô : "Thế còn anh thì sao ?"

Tống Dực thoáng liếc mấy người nữ đồng nghiệp vẫn còn ở trong sân

chưa về : "Tôi mà đi cùng, thì mọi người có thoải mái được không ? Thôi
lão già như tôi vẫn biết điều một chút, về nhà ngủ cho khỏe."

Mấy người Peter cùng phá lên cười, cũng biết Tống Dực nói đúng, dù sao

anh cũng là quản lý của bọn họ, mấy người bọn chúng tôi cùng phòng, đã
quen thuộc với anh, biết anh không câu nệ tiểu tiết, có điều những người
thuộc phòng khác sẽ không nghĩ như vậy, vì thế, mấy người Peter bọn họ
cùng "bỏ rơi" Tống Dực, đi bắt đầu cái gọi là cuộc sống về đêm của bọn họ.

Bạn trai của Sandy đã tới đón cô ấy về rồi, Karen và tôi bàn nhau cùng

bắt xe về, Tống Dực nghe thấy liền cười nói : "Thêm cả tôi nữa đi càng đảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.