BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 216

Suýt nữa thì tôi tức chết. Anh ta phát cuồng vì công việc, cũng không có

nghĩa là tôi cũng thế, làm sao lại có cái loại thủ trưởng không biết nghĩ cho
nhân viên cấp dưới như thế chứ ?

"Thật xin lỗi, không còn ! Tối nay cha mẹ tôi muốn tới thăm tôi, ngày

mai tôi phải rời khỏi Bắc Kinh mà." Câu cuối tôi còn cố ý nhấn mạnh thêm
một chút.

Anh ta im lặng không nói thêm câu nào, tôi liền kêu liên tiếp hai tiếng :

"Alo, alo"

Anh nói :"Tôi không quấy rầy cô dùng cơm nữa, tạm biệt."

"Tạm biệt.”

Tôi vốn có một thói quen tốt do đại tỷ bồi dưỡng ra, vì để tỏ vẻ tôn kính,

bình thường tôi toàn chờ cấp trên ngắt điện thoại trước, không ngờ đợi hồi
lâu, anh ta vẫn không ngắt điện thoại, nếu nghe kĩ còn có thể nghe thấy cả
hơi thở của anh ta, thế nhưng lại không nói lấy nửa câu, tôi chỉ đành lặp lại
thêm một lần nữa "Tạm biệt", rồi ngắt điện thoại trước.

Tôi nhăn mặt nhìn Tống Dực : "Xem ra em đúng là kẻ không có tiền đồ,

không giống như đồng nghiệp, di động bật đủ 24/7, hễ cấp trên gọi lúc nào
là thưa ngay lúc đó. Ví dụ như Peter kìa, bình thường trông anh ta tùy tiện
thế, nhưng em nghe nói ngày xưa lúc anh ta là cấp dưới của Lục Lệ Thành,
3h sáng Lục Lệ Thành gọi điện tới hỏi anh ta công việc, thế mà anh ta có
thể báo cáo rõ ràng rành mạch."

Tống Dực mỉm cười nhìn tôi, không nói năng gì.

Ăn tối xong, hai chúng tôi cùng nắm tay nhau thong thả quay lại nhà tôi.

Lúc đi qua một cửa hàng quần áo, anh lại kéo tay tôi đi vào, tôi cứ nghĩ là
anh muốn mua cái gì đó, không ngờ là anh lại mua cho tôi một cái mũ, một
cái khăn quàng cổ và một đôi găng tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.