BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 218

Lúc tôi mười bảy tuổi, tôi đã thực hy vọng mình có thể tự nói cho anh,

rằng tôi rất thích anh. Rốt cuộc, lúc tôi hai mươi bảy tuổi, tâm nguyện này
đã thành hiện thực. Tôi thầm thở dài mãn nguyện, buông anh ra, quay người
chạy về nhà.

"Tô Mạn." Anh đột nhiên gọi to một tiếng từ phía sau lưng tôi.

Tôi đứng lại, mỉm cười nhìn anh, ánh mắt anh ghim chặt lấy tôi không

nhúc nhích. Đột nhiên, anh bước về phía tôi, lập tức kéo tôi vào lòng, vươn
hai tay ôm lấy thân hình mảnh mai của tôi, càng ôm càng chặt, như muốn
ép chặt tôi vào hẳn trong lòng anh. Tôi nhắm mắt lại, cũng ôm chặt lấy anh.

Vị lái xe taxi liền bấm còi ầm ĩ. Vừa rồi tôi không quan tâm, bây giờ

cũng không thể không cảm thấy xấu hổ, ngẩng đầu, nhẹ nhàng đẩy anh ra,
khóe mắt như thoáng liếc qua thấy cái gì đó, không khỏi quay đầu nhìn
xung quanh. Vừa rồi hình như vừa liếc thấy con Mục Mã Nhân của Lục Lệ
Thành. Nhìn cẩn thận xung quanh một lúc, xe qua lại tấp nập trên đường,
không có gì khác thường, xem ra đó chỉ là một chiếc xe cùng hãng vừa đi
vụt qua.

Anh hỏi : "Sao vậy ?"

"Hình như có người nào đó nhìn trộm mình."

Anh cười khẽ bên tai tôi : "Hình như vẫn có người nhìn chúng mình mà."

Anh không để ý tới bác tài xế taxi, ôm tôi, tiễn tôi tới tận cửa khu. Mấy

cậu bảo vệ trong phòng trực cười nháy nháy mắt với tôi, tuy tôi da dày thịt
béo, nhưng mặt cũng không khỏi đỏ bừng lên.

Rốt cuộc anh cũng buông tôi ra : "Nhanh đi lên lầu đi, lần sau chưa mặc

áo khoác thì không bao giờ được chạy xuống lầu nhé."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.