BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 266

Tôi vội vàng bỏ lại Ma Lạt Năng, bước vội đi, đợi tới khi khuất bóng bọn

họ, mới bắt đầu rảo bước chạy.

Vì sao, vì sao lại như thế ? Chẵng nhẽ những cái ôm, những lời nói,

những tiếng cười đó đều là giả sao ? Tôi chỉ mới sang Mỹ có một tháng, mà
có cảm giác như tôi đi du lịch vũ trụ một chuyến mất ba mươi năm, thời
gian của tôi và bọn họ không giống nhau, đợi khi tôi trở lại, hết thảy đã biển
cả hóa nương dâu, cảnh còn người mất, chỉ có tôi là trơ lại một mình.

Một bàn tay chợt túm lấy tôi : "Cô tính mặc như thế này chạy ra ngoài

trời giá rét hay sao? Áo khoác của cô đâu rồi ?" Bàn tay của anh ta vô cùng
mạnh mẽ, thân thể tôi đã bị anh ta ôm vào lòng.

Lúc này tôi mới vô tình phát hiện ra mình đã rơi lệ đầy mặt, khung cảnh

trước mắt nhòe nhoẹt không nhìn rõ được ai, tôi vội vàng quệt nước mắt :
"Tôi muốn tới phòng vệ sinh, tôi phải tới phòng vệ sinh..."

Người trước mắt dần dần rõ lên, đúng là Lục Lệ Thành. Còn tôi thì đang

đứng ngay cửa ra vào của nhà hàng, những người khách vào cửa đều liếc về
phía tôi, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh ta, tất cả đều vội vàng
quay đi lảng tránh.

Anh ta đỡ tôi đi quẹo sang một hướng khác, dẫn tôi đi xuyên qua một dãy

hành lang, đi vào một cái hành lang rất dài, không có bất kỳ ai khác, chỉ còn
tôi và anh ta. Anh ta đẩy ra một cái cửa, bên trong có sofa, có bàn, có
gương, một người mặc áo khoác màu trắng lập tức cung kính tiến lên, Lục
Lệ Thành liền đưa cho anh ta một tờ tiền : "Nơi này không cần cậu phục
vụ."

Người phục vụ lập tức tránh ra ngoài. Lục Lệ Thành đỡ tôi ngồi vào ghế

sofa : "Đây là buồng vệ sinh tư nhân, muốn làm gì cũng được, nếu muốn
khóc thì cứ khóc to lên, chỗ này hiệu quả cách âm rất tốt."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.