Tôi đứng thẳng lên, mang theo nụ cười đi ra khỏi toilet.
Trong đại sảnh, đèn thật hồng, rượu thật xanh, nhân gian vẫn muôn hồng
nghìn tía, chỉ có trái tim tôi đã hoang lương như trôi qua cả vạn năm.
Vừa tới cuối hành lang, tôi đã thấy Ma Lạt Năng nhảy bổ tới, túm lấy tôi
: "Cậu làm sao thế ? Muốn dọa chết mình sao ? Mình cứ nghĩ cậu lại bị té
xỉu ở đâu đó rồi."
"Mình chỉ đi toilet thôi mà."
Ma Lạt Năng nhìn tôi chằm chằm nói : "Cậu nói dối, tầng này có hai cái
toilet, mình đã tìm cả rồi." Trong mắt nàng ánh lên vẻ sợ hãi và bối rối :"Tô
Mạn, đừng diễn trò trước mặt mình, cái thời điểm lão bà mình diễn trò
trước mặt người khác, cậu còn đang học bò đấy. Mau nói cho mình biết, có
phải Tống Dực là hắn ta không ?"
Ma Lạt Năng cứ tưởng nàng đang thực trấn tĩnh, kỳ thật cánh tay đang
nắm lấy tay tôi kia của nàng đang run lên nhè nhẹ.
Tôi cười : "Hắn cái gì ? Ai là hắn ?"Trong lòng lại lạnh như rơi vào hầm
băng, trong hai người bọn tôi, ít nhất phải có một người được hạnh phúc.
"Tòa băng sơn của cậu ! Có phải Tống Dực hay không ? Cậu tới MG là vì
anh ấy có phải không ?"
Tôi vẫn cố gắng cười, có điều nụ cười ấy cứng ngắc như một cái mặt nạ :
"Cậu thần kinh à ! Người mình thích là người khác."
"Vậy cậu thử giải thích cái thái độ ngày hôm nay của cậu xem, vì sao cậu
lại trốn đi khóc ?"
"Mình... mình..." Tôi phải giải thích như thế nào bây giờ ?