BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 270

Ma Lạt Năng liền chỉ chỉ về phía sau lưng, lúc này Tống Dực mới nhìn

thấy hai bọn tôi, trong nháy mắt vẻ mặt anh chợt sững sờ. Lục Lệ Thành
tiến lại gần bắt tay anh : "Tôi còn có bạn chờ ở bên kia, xin nhờ hai người
chiếu cố Tô Mạn một lúc, lát nữa tôi sẽ quay lại."

Tống Dực nhìn tôi, không nói gì, Ma Lạt Năng khẽ cười nhạo : "Thôi đi !

Để bọn tôi chiếu cố cô ấy, ít nhất cũng không làm cô ấy thành một cây nước
mắt, chính anh mới làm bọn tôi phải lo lắng !"

Lục Lệ Thành cười kéo ghế hộ tôi, đợi tôi ngồi xuống xong, tay anh đặt

trên vai tôi, hơi khom người, ghé sát vào tai tôi hỏi : "Một mình cô ở đây ổn
chứ ?"

Tôi gật gật đầu. Anh đứng thẳng dậy, chào từ biệt Tống Dực xong, rồi

mới quay người đi.

Bồi bàn thấy rốt cuộc cả ba người bọn tôi đều đã đông đủ, liền bắt đầu

mang đồ ăn lên. Chúng tôi cùng cúi đầu, vừa ăn vừa mang nặng những suy
nghĩ trong lòng. Lúc Ma Lạt Năng giật mình tỉnh lại, nàng hơi cắn môi hỏi
tôi : "Lục Lệ Thành có phải người đó không ?"

Tôi ngơ ngác nhìn nàng, rốt cuộc cũng không hiểu là nàng muốn nói gì,

nàng tức giận trừng mắt liếc tôi một cái : "Băng sơn ! Có phải anh ta không
?"

Tôi chỉ đành gật đầu, còn có thể có cái giải thích nào hợp lý và hoàn hảo

hơn nữa không ?

Ma Lạt Năng hai má hơi vặn vẹo, tựa như giận, tựa như buồn bực, lại có

phần như xấu hổ. Lúc dó tôi mới phát hiện ra có chút gì đó không đúng :
"Sao cậu lại biết Lục Lệ Thành ?"

Trong mắt Ma Lạt Năng lóe lên vài tia bối rối và xấu hổ, nàng cố gắng

cười gượng để che giấu sự bất an và khẩn trương : "Thành Bắc Kinh có lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.