BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 290

tôi và nhà hàng.

Anh ta không hỏi tôi lấy nửa câu, cứ thế tự gọi mấy món ăn liền, thấy tôi

vẫn trừng mắt nhìn, anh ta liền nói : "Quán ăn này tôi vốn quen, những món
ăn mà tôi gọi đều là những món đặc trưng của quán hết"

Mấy món đặc trưng của nhà hàng này hương vị rất nhạt, căn cứ vào cái vị

giác còn đang bị cảm mạo của tôi, thật tôi chẳng phát hiện ra được nó khác
biệt ở chỗ nào. Đề nghị uống rượu của tôi bị Lục Lệ Thành vin vào cớ phải
lái xe bác bỏ hoàn toàn, lại gọi một bình trà hoa cúc, lại cho thêm mấy thìa
đường, rót cho tôi một ly, còn nói với tôi : "Lấy trà thay rượu, cũng thế
thôi."

Tôi bắt đầu có cảm giác mình bị mắc lừa. Trừng mắt nhìn anh ta, căn bản

anh ta không để ý, mắng anh ta, tôi cũng không đủ sức, mà cũng không
dám. Cho nên tôi chỉ đành cúi đầu và cơm.

Nhớ lại sự khác thường của anh ta lúc tới sân bay đón tôi, tôi cúi đầu hỏi

: "Có phải lúc tôi xuống phi cơ anh đã biết rồi không ?"

Thế mà Lục Lệ Thành cũng biết tôi muốn hỏi cái gì : "Đúng vậy, chính vì

biết cô bị Hứa Liên Sương đào góc tường nên mới đi đón cô."

Đột nhiên tôi cảm thấy no ngang, liền đẩy chén cơm ra bên cạnh : "Tống

Dực không phải bạn trai của tôi. Lúc tôi nằm trong viện, đã nghĩ kỹ lại một
lần, từ đầu cho tới cuối anh ấy cũng chưa từng nói thích tôi, tất cả đều chỉ
xuất phát từ một mình tôi, tự tôi ảo tưởng. Vì thế Ma Lạt Năng không sai
chút nào, sai lầm duy nhất của cô ấy chính là đã có lỗi với anh, anh có thể
lấy cớ này để chỉ trích cô ấy, nhưng đừng có lôi chuyện của tôi ra để phát
tiết bất mãn của anh"

Câu cuối cùng tôi nói rất nhanh, vẻ mặt nghiêm chỉnh, nhưng thật hiếm

thấy là Lục Lệ Thành không hề phản bác, ngược lại nói rất nghiêm chỉnh :
"Được, từ sau tôi sẽ không nói như vậy nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.