BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 293

keng : " Cô quản thúc tôi hả ?"

Tôi bị anh ta chặn họng tức suýt hộc máu, lập tức ngậm miệng lại, bước

lên xe. Đúng là đột nhiên tôi muốn về nhà, không muốn trở lại một mình
trong căn phòng lạnh lẽo kia, nhưng đã muộn thế này rồi, không còn xe
trạm, mà taxi cũng không chịu đi xa như thế, tôi không sợ, tài xế người ta
cũng sợ ! Vì thế tôi chỉ nói chơi như vậy, không ngờ anh ta lại coi là thật.
Một khi đã như vậy, tôi cũng chẳng thèm khách khí nữa.

Cũng phải hơn mười giờ tối, đêm đã khuya, trời giá rét, con đường có vẻ

như trống trải lạnh lẽo, Lục Lệ Thành đúng là chạy hết ga, chiếc Mục Mã
Nhân lướt nhanh như gió trên quốc lộ. Tôi nhìn những cửa hàng được trang
trí rực rỡ, mới nhớ ra đã sắp vào năm mới, quên mất không kiểm tra tài
khoản của mình ở ngân hàng, liền nghiêng đầu hỏi Lục Lệ Thành : " Nếu
bây giờ tôi đưa đơn xin nghỉ việc, công ty sẽ bắt tôi bồi thường bao nhiêu
tiền ?"

Một lát sau Lục Lệ Thành mới nói : "Hợp đồng là chết, người mới là

sống. Nếu cô đưa đơn xin thôi việc, nhất định Tống Dực sẽ thay cô lo chu
toàn, cho dù phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, chắc cũng chẳng bao
nhiêu đâu."

Lòng tôi rối như tơ vò, ngẩn người nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe.

"Cô cảm thấy bây giờ xin thôi việc là ý kiến hay sao? Cô đã phải giả bộ

vất vả đến như thế trước mặt Hứa Liên Sương, thì phải giải thích với cô ấy
như thế nào về việc cô xin thôi việc ?"

"Tôi tới MG là vì anh, bây giờ tôi đã tóm được anh rồi, nên tôi nghỉ việc

cũng là bình thường mà."

Lục Lệ Thành phá lên cười : "Sao cô không hỏi xem tôi có nguyện diễn

trò cùng cô không ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.