BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 345

tay đưa cho bà ấy. Bà ấy đưa cho tôi một bao lì xì[11], tôi không biết phải
làm thế nào, Lục Lệ Thành đã ghé vào tai bà nói mấy câu, bà ấy mới cầm
lại tiền lì xì, chỉ nhìn tôi cười. Tôi khẽ thở phào một cái, cũng cười lại với
bà ấy.

Lục Lệ Thành lại giới thiệu anh rể, anh trai, chị dâu, cháu trai, cháu gái

của anh ta cho tôi. Cháu trai của anh ta chính là cái thằng bé lén chế giễu
tôi, tên gọi ở nhà là Miêu Miêu, Đào tử bảo nó gọi tôi là "dì Tô", nó tự đổi
lại thành "Dì nhát gan". Cả nhà muốn cười, nhưng sợ tôi giận, đều cố nhịn,
lại kêu Miêu Miêu gọi lại, nhưng nó cứ quệt miệng không chịu :"Dì nhát
gan còn nhát hơn cả Miêu Miêu, sau dì ấy mới là người nhát gan, không
phải là con nữa."

Chị nó là Tinh Tinh tốt bụng giải thích cho tôi : "Miêu Miêu rất nhát gan,

tối không dám chơi một mình trong sân, bọn cháu đều gọi nó là kẻ nhát
gan."

Người trong phòng cười, người ngoài phòng cũng cười. Đào tử chia

thuốc lá cho mọi người, lại dỡ hết những hàng hóa trên xe xuống cho mọi
người. Những người xem náo nhiệt lục tục ra về, cuối cùng chỉ còn lại
người nhà của Lục Lệ Thành.

Chị gái của Lục Lệ Thành từ phòng bếp đi ra, kêu mọi người đi ăn cơm,

lại cố ý ra làm quen với tôi. Mẹ Lục Lệ Thành ngồi ở giữa, Lục Lệ Thành
ngồi bên tay phải mẹ, anh trai anh ta ngồi bên tay trái mẹ. Anh trai Lục Lệ
Thành kêu tôi vào ngồi cạnh Lục Lệ Thành, rồi nói với tôi : "Cô muốn ăn
cái gì cứ nói với Thành tử." Không khách sáo nhiều, cũng là phương thức
tốt nhất.

Anh rể và chị dâu của anh ta cũng không nói được tiếng phổ thông nhiều

lắm, nên chỉ cười rồi ăn cơm. Nhưng chị gái anh ta lại là người nói tiếng
phổ thông rất đúng mẹo, vừa thấy đã biết là người thông minh, hiển nhiên
Đào tử giống mẹ mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.