BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 344

Xe dừng lại, anh ta dặn khẽ tôi : "Không sao cả, cứ giữ cái nụ cười lúc

gặp khách hàng đấy, những chuyện còn lại cứ để tôi ứng phó cho."

Tôi gật đầu.

Anh ta vừa xuống xe, một đám người đã ào lên vây lấy, nói chuyện, cười,

mời thuốc, tôi hoàn toàn không hiểu gì cả, chỉ biết là bọn họ rất vui vẻ, Lục
Lệ Thành đáp lời từng người một. Tôi vẫn giữ nguyên bộ mặt tươi cười,
nơm nớp lo sợ chui ra khỏi xe, người chưa kịp đứng vững, đã thấy một con
chó vàng to đùng vừa sủa ầm ĩ vừa xông thẳng về phía tôi. Tôi vốn sợ chó,
nhìn thấy hàm răng trắng nhởn của nó, lập tức hồn phi phách tán, thét chói
tai lập tức nhào vội về phía Lục Lệ Thành. Lục Lệ Thành đang nói chuyện
với mọi người, nghe thấy tiếng kêu của tôi, lập tức quay lại, ôm tôi vào
trong lòng. Đào tử vội xông lên chắn trước mặt con chó, quát đuổi con chó
đi, có người nhanh chóng chạy vào trong nhà cầm lấy sợi dây thừng buộc
con chó sang một bên.

Tôi vẫn sợ thất hồn lạc vía, Lục Lệ Thành vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi, đỡ tôi

đi vào trong nhà : "Không sao cả rồi, không sao cả rồi, đã bị xích lại rồi."

Đợi tới lúc hết sợ rồi, đã bình tĩnh lại một chút, tôi mới ngẩng đầu nhìn

lên, chỉ thấy tất cả mọi người trong phòng đều nhìn tôi cười tủm tỉm, có hai
đứa bé đang trốn sau lưng người lớn nhìn lén tôi, đứa bé trai còn vụng trộm
làm điệu bộ chế giễu tôi. Mặt tôi đỏ bừng lên, chỉ hận không thể kiếm ra cái
lỗ mà chui vào. Đào tử cười liếc tôi một cái đầy thâm ý, hàm ý "xem ra
quan hệ giữa cậu cháu và dì mới bình thường làm sao."

2

Một người phụ nữ tóc đã hoa râm vẫn nhìn tôi mỉm cười, Lục Lệ Thành

lập tức kéo tôi lại chào hỏi bà ấy. Những câu bà ấy nói tôi hoàn toàn không
hiểu gì cả, bất quá nụ cười của bà ấy đã truyền đạt lại toàn bộ tâm tư của bà
ấy cho tôi. Tôi rất cung kính kêu hai chữ "Bác gái", lại cầm quà bằng hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.