BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 348

Vừa tắm rửa xong, mới đẩy cửa phòng tắm ra, đã thấy gió lạnh ùa vào

mặt, tôi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Lục Lục Thành dùng một cái áo
khoác bao kín lấy tôi, lại lấy khăn trùm kín đầu tôi, nhanh chóng kéo tôi
vào trong nhà.

Căn nhà vô cùng im ắng, tôi liền hỏi : "Mọi người ngủ cả rồi à ?"

"Ừm, nhà chị tôi đã về rồi, nhà anh trai thì đi ngủ cả rồi. Những người ở

nông thôn thường ngủ sớm, nhất là vào mùa đông, khoảng bốn năm giờ đã
ăn cơm chiều, tám giờ đã đi ngủ, hôm nay đợi bọn mình về thế này là muộn
rồi đấy."

"Anh ngủ chỗ nào ?"

"Ngay ở cạnh phòng cô, vốn là một gian thư phòng, tạm thời anh trai tôi

kê vào đó một cái giường cho tôi." Anh ta đi tới cạnh tủ quần áo, đẩy ra một
cái cửa kéo : "Hai phòng này thông nhau, cái cửa này cũng không khóa, bất
quá cô cứ yên tâm, cô không gọi , tôi tuyệt đối sẽ không tự tiện xông vào"

Tôi cười : "Tôi cũng chẳng phải mỹ nhân, có gì mà phải lo lắng chứ ?"

Anh ta cũng cười lại đưa cho tôi một cái máy sấy tóc : "Đây là của chị

dâu tôi, vừa rồi chị ấy cố ý đưa cho tôi, bảo tôi nhắn với cô là nhớ sấy khô
tóc rồi hãy đi ngủ. Chỗ này không thể sánh với trong thành được, không có
ấm khí[12], nếu để tóc ướt đi ngủ, rất dễ bị đau đầu hay cảm cúm."

Tôi cũng đã cảm thấy rồi, vừa mới lên lầu được một lúc, đã thấy da đầu

gai gai, vô cùng cảm kích cầm lấy, vừa sấy tóc vừa nói : "Chị dâu anh thật
đáng yêu."

Lục Lệ Thành ngồi trên ghế, nhìn tôi cười : "Không phải người một nhà

sẽ không vào ở chung một nhà, tôi có thể coi mấy câu này là ca ngợi tôi sao
?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.