BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 351

"Hừ ! Biết thừa là anh ghen tị mà. Anh thử nói xem, anh giảo hoạt âm

hiểm như thế, vì sao lại không biết chơi cờ chứ ?"

Lục Lệ Thành nhìn tôi chằm chằm, tôi vội vã chữa lại : "Ý tôi là người

thông minh cơ trí như anh."

Anh ta cười phớt qua nói : "Ý cô là tôi hoàn toàn tương phản với ấn

tượng của cô về tôi sao ?"

Tôi vốn định trả lời bậy cho qua, có điều đột nhiên phát hiện ánh mắt anh

ta nhìn có vẻ nghiêm túc, không dám đùa loạn nữa, đáp rất thành thật : "
Trước kia thì hơi chút, giờ thì không. Kỳ thật, dạo gần đây luôn làm phiền
anh, tôi thực cảm kích anh."

Anh ta thản nhiên đáp : "Bôn ba cả một ngày rồi, đi nghỉ sớm một chút

đi." Anh ta đi về thư phòng, đóng cửa lại.

Tôi ngồi thừ ra một lát, không biết làm sao đã lại đắc tội anh ta rồi, không

hiểu vì sao vừa biến sắc mặt là biến luôn, vì thế liền đứng dậy ra gõ cửa.

"Chuyện gì thế ?"

"Không có điều hòa, chắc hiện tại anh cũng không quen lắm, nên mở cái

cửa này ra đi, dù sao mùa đông đi ngủ mặc cũng nhiều. Hơn nữa, mở cửa,
nếu không ngủ được, chúng ta có thể trò chuyện.

Thấy anh ta không phản đối, tôi liền đẩy cửa ra.

Tôi tắt đèn, chui lên giường, chắc là chăn bông vừa giặt xong, vẫn còn

thơm mùi nắng. Cái thân ảnh dưới ánh mặt trời của người kia lại hiển hiện
trước mắt tôi. Hải Nam sẽ không lạnh như thế này, sẽ thực ấm áp, ánh mặt
trời cũng sẽ thực rạng rỡ, hẳn là anh sẽ mỉm cười dưới ánh mặt trời. Không
biết thỉnh thoảng anh có nhớ tới tôi một chút không ? Có nhớ tới lúc chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.