BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 371

thương lượng : "Miêu Miêu, dì là khách nhé, cháu là chủ nhà, không thể
làm thế được."

Nguyên tắc của Miêu Miêu là không thèm hé răng, chỉ giơ tay, rất độc ác

ném thẳng một quả xuống dưới chân tôi. Tôi như con mèo bị đốt phải
mông, nhảy dựng lên, chạy thẳng về phía Lục Lệ Thành, túm lấy anh ta,
dùng anh ta làm tấm chắn, chắn trước người mình. Không ngờ vẻ mặt uy
nghiêm của Lục Lệ Thành cũng chả có tác dụng gì đối với Miêu Miêu cả,
thằng nhóc kia không nói nửa câu, lập tức ném thêm ba quả pháo xuống
dưới chân bọn tôi, chẳng những tấn công tôi, mà tấn công luôn cả Lục Lệ
Thành.

Lục Lệ Thành cùng kéo tôi tránh né, Miêu Miêu không ngừng cố đuổi

giết, Đào tử lửa cháy thêm dầu, cũng cầm một nắm pháo chuột ném xuống
dưới chân bọn tôi. Lục Lệ Thành kêu lên đầy cảnh cáo "Lưu Hải Đào", Lưu
Hải Đào "Dạ" một tiếng rất to, kèm theo tiếng "Dạ" là một quả pháo nữa đã
ngoan ngoãn rơi xuống dưới chân bọn tôi.

Tinh Tinh mải đứng xem chúng tôi vô cùng sung sướng, quên mất lời bà

nội dặn cần phải lấy lòng tôi, cũng cầm nắm pháo đuổi theo bọn tôi.

Tôi và Lục Lệ Thành bị tấn công trước sau, tránh cũng không tránh được,

anh ta chỉ đành kéo tôi ra sân. Miêu Miêu đuổi theo vài bước, nhưng nó sợ
bóng tối, cơn sợ lại nổi lên, đành dừng chân, lại cất giọng rất ngọt ngào :
"Chú ơi, chú đi ra đi, cháu không ném vào chú nữa đâu ! Dì Tô ơi, dì ở chỗ
nào rồi ? Cùng ra chơi đi, cháu sẽ không ném vào dì nữa đâu."

Tin nó mới là lạ ! Tôi và Lục Lệ Thành cùng ẩn trong rừng trúc cạnh sân,

không dám lên tiếng.

Tôi túm lấy một cánh tay của anh ta, vừa thở vừa cười : "Người nào đó

hôm nay thực quá mất mặt."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.