BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 379

Mặt Đào tử đỏ bừng lên, một lúc lâu sau, cậu ta mới khẽ nói : "Cám ơn."

Tôi mỉm cười, cậu ta đột nhiên hỏi : "Dì kính cậu cháu, trọng cậu cháu,

yêu cậu cháu không ?"

Tôi dịu dàng đáp : "Tôi đã nói rồi, bọn tôi chỉ là bạn bè bình thường

thôi."

Cậu ta có vẻ cũng hiểu rõ được hàm ý thực sự của tôi, nhìn tôi đồng tình,

trong mắt lộ rõ vẻ thất vọng sâu sắc. Tôi cười cười, cầm cái phong bao lì xì
còn lại, khua khua trước mắt cậu ta : "Cháu trai ngoan, còn chưa chúc Tết dì
đâu."

Cậu ta bật cười, liền cúi đầu : "Chúc dì Tô mạnh khỏe, sống lâu trăm

tuổi."

Tôi cười to, đưa bao tiền mừng tuổi cho cậu ta : " Cậu phải chúc tôi thanh

xuân vĩnh viễn, mãi mãi xinh đẹp mới đúng."

Đào tử liền hỏi : "Dì có muốn đi xem vườn dược liệu của cháu không ?"

"Có"

Cậu ta lôi ra một cái cuốc, xách theo một cái túi đầy thứ gì đó, tôi cũng

ngoan ngoãn cầm một cái cuốc nhỏ đi theo sau lưng cậu ta. Đi tới cái ruộng
bên triền núi, cậu ta bắt đầu làm việc, tôi đang nghĩ là cậu ta bón phân, tới
lúc nhìn kỹ, lại phát hiện ra thứ mà cậu ta chôn xuống gốc cây đều là đường
trắng.

Thấy tôi nhìn mình như nhìn một người điên, cậu ta liền phá lên cười : "

Là một bí quyết nhỏ của cháu. Thiên Ma thích ngọt, chỉ cần chôn vào gốc
nó một chút đường trắng, sau phát triển ra thiên ma vừa to vừa tốt."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.