BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 380

Tôi không hiểu được nguyên nhân, nhưng cũng biết cậu ta là người thắng

trong cái thị trường đầy cạnh tranh này. Cậu ta phụ trách đào hố, tôi gá bao
đường trắng vào cán cuốc, giả làm Đại Ngọc chôn hoa, vừa hát bài "Táng
hoa ngâm"[1], vừa ai oán ném đường trắng vào những "ngôi mộ hoa", sau
đó lấp đất.

Cậu ta chống cuốc, cười lăn lộn không đứng thẳng lên được.

Lục Lệ Thành chân đi ủng, lưng đeo sọt, tay cầm cái liềm, đi từ trong

rừng ra. Tôi vẫn đang cầm nắm đường trắng, giả trang làm thiên nữ tung
hoa, vừa nhìn thấy anh ta, lập tức đứng thẳng lên đầy nghiêm túc, ném nắm
đường vào trong hố, nhanh chóng lấp lại.

Đào tử nhìn thấy Lục Lệ Thành liền ôm bụng hỏi : "Cậu ơi, lúc dì Tô ở

văn phòng cũng như vậy sao ?" Vừa mới buột miệng, đã nhận ra phản ứng
của tôi lúc thấy Lục Lệ Thành xuất hiện, đã hiểu ngay ra đáp án. Cậu ta
nhìn tôi rất đồng tình, sau đó lại thấy tôi nhìn cậu ta làm mặt quỷ, bắt chước
dáng tiều phu của Lục Lệ Thành, lại lập tức phá lên cười. Lục Lệ Thành
hoàn toàn không biết cậu ta cười cái gì, cũng không thèm để ý tới hai bọn
tôi, lấy một túi chườm ấm từ trong sọt ra đưa cho tôi. Tôi ở bên ngoài cũng
khá lâu, cũng cảm thấy hơi lạnh, lập tức nhận lấy ủ vào ngực : "Anh tính
lên núi Chung Nam làm tiều phu sao ?"

Anh ta không đáp, mà lại hỏi lại : "Cô đi không ?"

Tôi nghĩ một lát, không có máy tính, không có internet, trong nhà mọi

người lại đang chơi mạt chược, tôi không đi theo anh ta, thì còn biết làm gì
chứ ?

"Được."

Đào tử chạy tới bên bờ ruộng, liếc vào trong cái sọt một cái, rồi cũng

cười nói : "Cháu cũng đi nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.