BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 383

Đào tử thở dài : "Cậu cháu còn đầy thứ hay. Chỉ có chừng đó mà dì đã

sùng bái rồi, nếu lộ thêm mấy chiêu nữa, thì dì phải làm thế nào bây giờ ?"

Lục Lệ Thành phụ trách nướng gà, Đào tử phụ trách nướng khoai tây và

khoai lang, tôi phụ trách ... chờ ăn !

Ba người mỗi người cầm nửa ống trúc, cùng nâng chén trước lửa, sau khi

rượu vào bụng, chỉ thấy khắp người đều nóng lên, tôi không kiềm nổi liền
mỉm cười, giơ chén lên hô to : "Tôi cảm thấy chúng ta giống ba hiệp khách
thời cổ đại, có lẽ chúng ta nên thề trước trời, cùng kết bái trước đống lửa
này, gọi là " Đỉnh núi tam hiệp."

Đào tử mặt đen xì hỏi Lục Lệ Thành : "Dì ấy đã say rồi sao ?"

Lục Lệ Thành lắc đầu : " Phải thêm mấy chén nữa cơ."

Đào tử lại rót thêm cho tôi một chén rượu nữa, tôi đang muốn kêu rằng

cậu ta cũng phải uống, tiếng ca của Lâm Ức Liên lại vang lên "Gió hoang
vần vũ, không quan tâm tới những thống khổ của con người, phảng phất
như muốn vét sạch hết thảy." Tôi thoáng ngạc nhiên, thế mà chỗ này cũng
có tín hiệu, bất quá nghĩ lại một chút, chỗ này là đỉnh núi, có tín hiệu cũng
là bình thường.

Lục Lệ Thành hơi nhíu mày, tôi đoán là anh ta không muốn nghe tới bài

hát này, liền vội nói : "Lát nữa tôi sẽ đổi nhạc chuông."

"Alo ?"

"Mình đây, cậu đang làm gì đấy, bận không ?"

Tôi liếc Lục Lệ Thành và Đào tử một cái : "Không, đang chờ ăn cơm

thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.