BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 422

Lục Lệ Thành còn chưa kịp nói gì, Tống Dực vừa mới tới đã la lên một

tiếng : “Em muốn bán phòng sao ?”

Tôi vội vàng ra hiệu cho anh khẽ mồm lại, ý bảo anh đừng cho cha tôi

biết : “Sao mấy người đều hết sợ lại ngạc nhiên như thế ? Gian phòng kia
nhỏ như thế, cho dù bây giờ tôi không bán, thì tương lai cũng sẽ bán.”

Lục Lệ Thành liền nói với Tống Dực : “Tôi không có bản lĩnh khuyên

bảo cô ấy, đành xem bản lĩnh của anh vậy.” Nói xong anh ta bỏ lại tôi và
Tống Dực, lại tới nói chuyện với cha tôi, tôi đang định đi, Tống Dực đã túm
tôi lại : “Mạn Mạn.”

Tôi khẽ nói : “Sau này xin làm ơn gọi tôi là cô Tô, hoặc Tô Mạn.”

Tay anh chợt cứng đờ, từ từ buông tôi ra. Tôi lập tức chạy về phía cha tôi,

cha tôi nhìn Tống Dực đứng ở phía xa xa, lại nhìn Lục Lệ Thành đang đứng
gần gần, trong mắt thoáng lộ vẻ lo lắng.

Ba người chúng tôi cùng chơi cờ nhảy, công ty của Ma Lạt Năng đã đi

làm trở lại, nên sau khi tan tầm mới tới được, sau khi tới cũng nhảy vào làm
một chân.

Loại cờ này mấu chốt là mình phải đi cho thật mau, đi nhanh hơn người

khác. Năm người cùng chơi, bàn cờ vô cùng loạn, có đôi khi bàn cờ đầy
quân, đi cũng không đi nổi. Cha tôi vẫn như trước kia, cố đi rất nhanh,
nhưng cũng không hại tôi, có đôi khi nhảy xong còn có thể nhường cho tôi
ít đường, để tôi cũng đi được mấy bước.

Tống Dực thì rõ là nhường đường cho Ma Lạt Năng, có lúc sắp phá hỏng

cục diện của Ma Lạt Năng tới nơi, thà anh đi ít hơn mấy bước, chứ nhất
quyết phải lưu lại đường sống, có điều anh cũng không chặn đường tôi, đôi
khi rõ ràng có thể hại tôi được, để tôi đi chậm nhất, có điều anh lại tránh đi,
làm như không phát hiện ra nước đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.