BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 449

Anh hơi quay đầu, ngoảnh mặt nhìn ra chỗ khác, nói rành mạch : "Anh

yêu Hứa Thu."

Người tôi run lên cầm cập không kiềm chế nổi.

Anh đứng dậy, kéo dài khoảng cách với tôi, như muốn vạch rõ ranh giới

giữa anh và tôi : "Anh đưa em về."

"Không cần, tự em có thể về được."Tôi lảo đảo đứng dậy đi ra cửa, đẩy

cửa ra rồi, lại quay người nhìn anh : "Ma Lạt Năng xứng đáng có được một
người đàn ông thực tâm yêu cô ấy, chứ không phải là một công cụ để người
khác lấy ra để tha lỗi và trừng phạt bản thân mình."

Sau khi lảo đảo bước ra khỏi cửa xong, nước mắt của tôi trào ra điên

cuồng như một con sông bị vỡ đê chắn. Nếu người mà người tôi yêu yêu là
một người còn sống, tôi có thể đẹp hơn cô ta, dịu dàng hơn cô ta, quan tâm
hiểu lòng người hơn cô ta, nhưng ai có thể nói cho tôi biết, nếu người mà
người tôi yêu yêu là một người đã chết, thì tôi phải so bì bằng cách nào đây
?

Cái chết đã giữ lại những thứ đẹp đẽ, xem nhẹ những mâu thuẫn xấu xí,

lại mở rộng áy náy, khiến nháy mắt biến thành vĩnh hằng. Cho dù mẹ của
Ma Lạt Năng có xinh đẹp dịu dàng bao nhiêu đi chăng nữa, cha của nàng
vẫn dùng nửa đời còn lại để hoài niệm người vợ đã qua đời. Trước những
ký ức đẹp đẽ do Hứa Thu lưu lại, tôi ti tiện như cỏ rác.

Tôi vừa khóc vừa đi, vừa đi vừa khóc.

Đường khuya chẳng an toàn chút nào, lúc ba tên say rượu đi lượt qua

người tôi, chợt cản tôi lại : "Cô em, đừng uống rượu một mình, đi uống mấy
chén với bọn anh đi."

Tôi cúi đầu, định đi vượt qua bọn chúng, nhưng bọn chúng đã tản ra vây

lấy tôi : "Khóc gì chứ ? Anh mời em đi uống rượu, nếu khóc anh cho mượn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.