BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 451

Tống Dực túm lấy tay tôi kéo đi, đi được một lúc, tôi mới nhớ ra mình

vẫn còn cầm nửa chai bia vỡ, nhìn quanh trái phải, thấy không có thùng rác,
đành vẫn cầm ở trong tay.

Anh không nói lời nào, vẫn đi nhanh về phía trước. Tôi cũng không biết

phải nói gì, chỉ đành đi theo anh, đi một lúc lâu sau, tôi mới khẽ nói : "Em
không đi nổi nữa."

Anh cứ như không nghe thấy, vẫn cắm đầu đi về phía trước. Tôi cố gắng

thêm một lát, rồi lại nói to lên : "Em không đi nổi nữa."

Anh vẫn không để ý tới tôi, tôi liền hét to lên : "Em không đi nổi nữa !"

Rốt cuộc anh dừng lại, quay nhìn tôi, tôi cũng không chút kiêng nể trừng

mắt nhìn lại anh, đừng tưởng anh giúp em một lần, là em mắc nợ anh nhé.

Anh liền giơ tay bắt taxi, nhưng mấy cái xe lúc nhìn thấy bọn tôi từ xa,

thì giảm dần tốc độ, có điều khi tiến lại gần, đã nhìn rõ bọn tôi, lại lập tức
tăng nhanh tốc độ chạy mất, rõ ràng không muốn chở bọn tôi.

Tống Dực và tôi, một kẻ hào hoa phong nhã, một kẻ trông mảnh mai gầy

yếu, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thuộc những đối tượng bị người
khác không muốn chở chứ. Tống Dực đột nhiên nhìn chằm chằm vào nửa
cái chai vỡ trong tay tôi : "Em còn cầm nửa cái chai vỡ kia làm gì ? Muốn
đánh nhau nữa sao ?"

Lúc đó tôi mới nhớ ra, lộ rõ vẻ đáng thương : "Không thấy thùng rác."

Anh ngớ người ra một lúc, mới phá lên cười : "Lúc em đánh người ta

thấy có chút nào là công dân gương mẫu đâu."

Anh cầm lấy cái chai vỡ trong tay tôi, nhìn quanh bốn phía, lại nhìn qua

mặt đường sạch sẽ kia, cũng không thể buông tay được, lại nhét cái chai
vào lại tay tôi : "Thôi em cứ cầm tiếp đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.