BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 452

Tôi không nhịn nổi nữa cũng bật cười, liền túm lấy cái chai, giấu ra đằng

sau lưng.

Lúc hai người lên taxi rồi mà vẫn cười không dứt, tôi nói : "Anh đánh

người ta cũng ác thật đấy, nói ra tay liền ra tay luôn, không báo trước nửa
câu, lại toàn chọn những chỗ yếu hại mà đánh."

Anh cắn môi cười : "Em cũng đâu kém, một phút trước đó còn khóc như

hoa lê trong mưa, thế mà chỉ lát sau đã đập chai bia vào đầu người ta rồi."

Chúng tôi cùng phá lên cười, có điều nhìn nhau một lúc rồi cười không

nổi nữa. Cả hai cùng rời mắt khỏi nhau, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa kính xe
taxi như phủ một lớp hơi nước mù mịt, tôi vô thức viết chữ lên đó, đợi tới
lúc nhớ ra, thì thấy toàn là tên Tống Dực. Trong những ánh đèn rực rỡ chớp
nháy qua, vô số tên của anh lúc sáng lúc tối, lúc rõ ràng lúc mờ mịt, nước
mắt tôi lại hoen mi. Tôi cố gắng chớp mắt, cố gắng thả rơi nước mắt, rồi
duỗi tay ra lau sạch tên anh đi, từng chút từng chút một, lớp kính dần dần
trong suốt, có điều cái tên anh đã khắc trong tim tôi kia, thì không có biện
pháp nào để lau sạch đi được.

Đợi tới lúc tôi lau sạch tên anh rồi, quay đầu lại, lại phát hiện ra ánh mắt

anh đã từ lớp kính xe đã sạch bóng kia, chuyển dần sang khuôn mặt tôi. Đôi
tròng mắt đen thẳm của anh như bị nhuộm sang màu xanh chàm, như một
luồng lửa đỏ thiêu đốt trong hoang dã, thiêu cháy anh, mà cũng thiêu cháy
tôi. Anh không kiềm nổi hơi cúi xuống, tôi thở hổn hển, cũng ghé sát lại
gần anh, vẫn biết dấn thân vào lửa đỏ là bị thiêu cháy đau đớn, mà cũng
đành làm vậy.

Taxi đột nhiên dừng lại, thân thể cả hai bọn tôi đều chấn dộng, đầu anh

như bị chấn mạnh một cái, môi lướt phớt qua trán tôi : "Thật xin lỗi."

Tôi ôm chặt lấy anh, cũng hiểu rằng ba chữ "Thật xin lỗi" kia vừa là cự

tuyệt, mà cũng là cáo biệt, rốt cuộc nước mắt không kìm nổi lại trào ra như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.