BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 46

Nín thở chờ đợi, không ngờ bên kia lập tức đáp lại : "Xin chào, lâu lắm

không sign in, nhiều người nhìn kỹ nick mà vẫn không nhớ nổi tên thật, xin
hỏi, bạn là ..."

"A !"

Tôi nhảy dựng lên, giơ hai tay, vừa kêu to vừa chạy như điên quanh

phòng : "Tôi là một quả dứa, dứa dứa dứa dứa..."

Chữ "dứa" cuối cùng còn chưa thốt ra nốt, tôi đột nhiên tỉnh lại, bây giờ

không phải là lúc kích động, lập tức lại ngồi vào bàn, hít một hơi thật sâu,
tiếp tục run run gõ chữ, hồi lâu mới có thể gõ ra một câu đầy đủ : "Em cũng
học Trường Đại học Thanh Hoa, nhỏ hơn anh hai khóa, em chơi thân với
bạn gái, bây giờ là vợ của Viên đầu to." Trên thực tế tôi chỉ ở chung một
tầng kí túc với nàng ta, gọi là quen biết lẫn nhau mà thôi.

“J”

Tôi nhìn chằm chằm vào cái icon biểu lộ nụ cười này, nghiên cứu hồi lâu,

bất quá cũng không rõ cái ký hiệu này muốn biểu lộ cho điều gì, có điều,
chắc anh ấy cũng không từ chối nói chuyện với tôi đi ?

Tôi khổ sở đào bới đầu óc, rốt cuộc anh ấy sẽ có hứng thú với đề tài gì

chứ ? Nghĩ ra vô số đề tài, lại sợ chẳng may nói sai, hậu quả khôn lường, cứ
tiến thoái lưỡng nan, bất giác nửa tiếng trôi qua mà không nói gì cả. Thời
gian im lặng càng dài, càng không thể nói tiếp được, tôi đau khổ tới mức
chỉ muốn đập đầu xuống đất, vì sao chứ ? vì sao chứ ? sao tôi lại ngu xuẩn
như vậy chứ ?

Đột nhiên, có vài tiếng chuông vang lên, một câu hỏi đột nhiên xuất hiện

trên cửa sổ chat

"Bạn có thông thuộc Bắc Kinh lắm không ? Có biết nhà hàng nào ăn

ngon không ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.